Chương 1

 

Phu nhân lúc gả cho ta, nàng chỉ mới 17 tuổi.

Đêm động phòng hoa chúc, nàng với vẻ mặt đầy tò mò ngồi xổm bên xe lăn của ta, ngạc nhiên thốt lên: “Ngươi giấu ám tiễn thế nào trong tay cầm này vậy?”

“Tay ngươi sao lại nhiều vết sẹo như thế?”

“Chân của ngươi thật sự đã gãy ư? Nửa người dưới còn cảm giác gì không? Có thể làm chuyện kia không?”

“…”

Nàng líu ra líu ríu, đánh thức sự lạnh lẽo tịch mịch bao trùm phủ Tướng quân.

Cũng khơi dậy một tâm hồn vốn tê dại đã lâu.

01

Ta vì hoàng đế mà cố thủ biên cương suốt 5 năm, sớm nên công thành danh toại, lập thê và sinh con.

Đáng tiếc ta và hắn lớn lên cùng nhau, ta quá hiểu rõ hắn là hạng người thế nào.

Gần đây triều thần nghị luận, nói thiên hạ này là thiên hạ của Kỷ gia.

Hắn trong lòng bất mãn.

Vậy nên năm xưa thanh đao ban cho ta khi xuất chinh, cùng quyền lực từng trao, nay hắn đều muốn thu hồi.

Thậm chí không tiếc lấy lý do “dưỡng thương” để giải trừ binh quyền của ta, còn ban cho ta một cuộc hôn nhân.

“Con gái của Lý Mộc Tượng ở kinh thành, vang danh dũng mãnh khắp nơi. Trấn Bắc Tướng quân trung dũng vô song, trấn thủ biên cương lập công, nay ta đặc biệt ban hôn cho ngươi cùng nữ nhi nhà họ Lý để biểu dương thành tựu.”

Hắn ngồi trên long ỷ, dưới đáy mắt tràn ngập châm chọc.

Tứ hôn chỉ để sỉ nhục ta, nhưng lại hủy cả một đời của một cô nương.

Ta lê thân mình nửa tàn quỳ xuống, không ngừng cầu xin hắn: “Hoàng thượng, Thái y nói thần sống chẳng còn bao lâu, xin hãy thu hồi thánh ý.”

“Kỷ Hành Giản, hoàng ân mênh mông, trẫm ban cho ngươi ơn này, ngươi phải nhận lấy.”

Phải, ta với hắn, bất quá chỉ là quân thần mà thôi.

Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.

02

Xem ra mối hôn sự này không thể thoái được.

Vì đã lâu không ở kinh thành, ta không rõ cô nương kia thế nào, liền sai thuộc hạ đi dò la.

Kết quả thuộc hạ trở về, lại ấp úng: “Tướng quân, cô nương ấy… nàng…”

“Nói đi!”

“Cô nương ấy tên Lý Hướng Vãn, chẳng có danh tiếng tốt đẹp gì, nàng bị người ta từ hôn 3 lần, cầm kỳ thư họa, nữ công gia chánh đều không biết, chỉ biết theo phụ thân làm mộc công.”

“Nàng đã tệ đến vậy, cớ sao vẫn có người nguyện cưới nàng?”

“Bởi vì nhà nàng có tiền mà.”

Nghe tới đó, ta bèn bật cười.

Thuộc hạ lo âu vò đầu bứt tai: “Tướng quân không nghĩ cách từ hôn, sao lại còn cười được ạ?”

Ta ho khan mấy tiếng: “Không phải cô nương ấy không tốt, mà do kẻ đời tham lam không đáy.”

Vừa muốn tiền quyền, lại muốn đức hạnh.

Thôi thì mặc kệ, nghĩ nàng hẳn là người chịu được gió sương.

Đợi ta chết rồi, tự nàng vẫn có thể sống yên ổn.

Nàng muốn thoát khỏi tục lụy, ta sẽ lấy cả phủ Tướng quân làm chỗ che chở, để nàng được tiêu dao cả đời.

Coi như không phụ nàng.

03

Ngày đại hôn, ta nghĩ hẳn sẽ vắng hoe khách khứa.

Dù gì thái độ của hoàng đế với ta, triều thần đều nhìn thấy hết.

Không ngờ hoàng đế lại đích thân đến, sau lưng còn dẫn theo văn võ bá quan.

Thuở thiếu niên, chúng ta từng uống rượu trò chuyện, hắn bảo sau này nếu ta thành thân, hắn nhất định đích thân đến mừng, còn muốn làm người chứng hôn, cho cả thiên hạ biết ta với hắn là huynh đệ thân thiết.

Giờ xem ra cũng không phải nói suông.

Ta ngồi trên xe lăn, được người đẩy đến trước mặt hắn.

“Nghe nói dân gian có tục bắn 3 mũi tên mừng, nay trẫm đích thân chúc mừng ngươi, không biết Kỷ tướng quân có thể trổ tài một phen chăng?”

Vừa dứt lời, hạ nhân liền ném cây cung xuống chân ta.

Thì ra hắn chẳng phải đến chúc mừng, mà muốn ngay trước mặt văn võ bá quan sỉ nhục ta.

Hắn biết rõ tay ta bị thương, kéo dây cung cũng là chuyện không thể.

Vậy mà vẫn buộc ta phải bẽ mặt giữa bao con mắt.

Nhìn về phía xa nơi treo cao đoá hoa, ta lặng thinh không nói.

Triều thần chen chúc phía sau hắn cũng không ai dám lên tiếng.

Không khí căng thẳng, bỗng có một âm thanh trong trẻo vang lên: “Ta bảo sao còn chưa bái thiên địa, hoá ra bên ngoài náo nhiệt thế này.”

“Tân nương sao lại tự mình chạy ra đây?”

“Còn vén cả khăn voan nữa.”

“Đúng là không coi ai ra gì, vô lễ hết sức!”

Đám triều thần khi nãy còn im re, thoắt cái ồn ào om sòm.

Trước đây chỉ nghe nói nàng hành sự khác người, không ngờ to gan đến độ này.

Lý Hướng Vãn khoác một thân hỷ phục đỏ rực, dung nhan rạng ngời.

Nàng không sợ hãi mà bước tới trước mặt ta, thi lễ với hoàng đế: “Bệ hạ, giờ lành sắp đến, hay để thần phụ bắn mũi tên mừng này thay phu quân?”

“Thật nực cười vô cùng!”

“Nữ tử này thô tục quá!”

“Đúng vậy, nữ nhi bắn tên, xưa nay chưa từng nghe!”

Có lẽ tiếng cười chê của quần thần khiến hoàng đế hứng thú, hắn bèn gật đầu chấp thuận.

Lý Hướng Vãn mỉm cười, cầm lấy cung trong tay ta, đặt mũi tên hoa lên, tựa như không nghe thấy lời châm chọc:

“Một nguyện: phu thê hòa hợp, ngày thêm phú quý!”

Tiếng dây cung bật, mũi tên xuyên thủng đoá hoa đầu tiên, mảnh giấy ngũ sắc tung bay khắp chốn.

Tiếng cười chê dần lắng xuống, hoàng đế cũng thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nàng vui sướng nhảy cẫng lên, lại lắp mũi tên thứ hai: “Hai nguyện: phu quân khỏe mạnh, phúc thọ an khang!”

Cùng lúc tiếng tên rít qua không trung, giấy màu một lần nữa bay lả tả.

Lần này không còn tiếng ồn ào nào nữa.

Nàng hân hoan reo lên, định cầm mũi tên thứ ba, thì ta nắm lấy tay nàng.

Nàng thoáng ngạc nhiên nhìn ta.

Ta rút từ chỗ tay cầm cạnh xe lăn ra một cây nỏ nhỏ, ngắm thẳng vào đoá hoa thứ ba: “Ba nguyện: Hướng Vãn một đời thuận lợi, vạn sự như ý.”

Mưa giấy dày đặc rơi xuống, sắc mặt những kẻ trong sân còn muôn phần rực rỡ hơn cả màu giấy, tựa như mấy mươi năm nay cuộc đời họ chưa từng gặp cảnh tượng thế này, chẳng biết phải biểu lộ thế nào.

Hoàng đế cũng vậy.

Hắn lúng túng nhìn những gì đang xảy ra.

Giữa đám đông tôn quý, không một ai thật lòng chúc mừng.

Bọn họ bị quyền lực trói buộc, kẻ thì chai sạn, kẻ thì lạnh nhạt.

Mà phu nhân lại như một thanh lợi kiếm nóng bỏng, đâm toạc sự giả dối của bọn họ.

Giữa muôn vàn hoa giấy, Hướng Vãn ngẩng khuôn mặt trắng ngần lên, cực kỳ hào hứng, nàng vỗ tay hoan hô bên cạnh ta, vui vẻ đẩy xe lăn của ta về sảnh: “Đi nào! Mau bái thiên địa thôi!”

04

Lần đầu tiên trong 27 năm cuộc đời ta đỏ mặt, chính là vào đêm động phòng hoa chúc của ta.

Ánh mắt của phu nhân sáng như đuốc, ban đầu nàng nhìn xe lăn với đầy hứng khởi, mày mò đủ thứ cơ quan nơi tay cầm, rồi tầm mắt dần dừng lại phần thân dưới của ta.

Bị nàng nhìn như thế, mặt ta chỉ muốn bốc cháy.

Nàng lại lộ vẻ tiếc nuối: “Ai chà! Cũng chẳng sao, dù không thể làm chuyện phòng the, nhưng Kỷ tướng quân vẫn có gương mặt khôi ngô kia mà.”

Trong lòng ta chẳng hiểu sao bỗng ngổn ngang.

Sống 27 năm, lần đầu có người khen ta khôi ngô.

Chẳng phải trước giờ ta toàn mang sát khí đầy mình ư?

Hơn nữa, ta cũng không hẳn là không làm được chuyện ấy, chỉ là…

Thôi vậy, nàng còn trẻ, ngày tháng còn dài, không cần phải trói buộc cùng ta.

Hiểu lầm thì hiểu lầm đi.

Vì thế ta cười khổ: “Khiến nàng ấm ức rồi, ta…”

Nàng xua tay lia lịa: “Ta nào có ấm ức gì, tướng quân mới đáng tiếc ấy chứ, thân hình này nếu không bị thương, chắc một lần khiêng được bốn năm bao ngô, ruộng nhà ta sắp đến mùa ngô rồi…”

“…”

Ta định mở miệng nhưng lại có cảm giác như bị chẹn ngang cổ, không nói nổi.

Phu nhân nói năng quả thật… không giống ai.

Đêm động phòng, lẽ ra là lúc hai bên ân ái mặn nồng.

Vậy mà nàng cho rằng ta không thể hành sự, liền kéo ta cùng nghiên cứu xe lăn.

Hướng Vãn khoác tấm áo mỏng, tùy ý ngồi trên giường, bên cạnh bày mấy tờ bản vẽ lộn xộn, hào hứng bàn cách cải tiến chiếc xe.

Rốt cuộc, nàng nằm vắt chân ngang dọc trên giường rồi ngủ thiếp đi, mặt còn lấm mực.

Ta lắc đầu thở dài, giúp nàng lau đi vết bẩn.

Trong cơn mơ màng, nàng làu bàu: “Trở về rồi… người xuất chinh đã trở về rồi.”

Lòng ta se lại, tâm tư rối bời.

Lúc này, nha hoàn rón rén bước vào.

Nha hoàn ngó người đang say giấc, lại nhìn ta, nhẹ giọng khuyên: “Chân tướng quân phải châm cứu đúng giờ, Thái y đã đợi lâu rồi.”

 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play