Chương 5

Mọi người xung quanh nét mặt nghiêm trang, chỉ riêng chàng vui vẻ cười nói, thỉnh thoảng còn quay sang vẫy tay chào bá tánh hai bên đường.

Mẫu thân vừa khóc đấy, trông thấy chàng liền thở hắt: “Ta chê! Hoàng đế đúng là hồ đồ, lại phái một kẻ công tử bột đi chinh chiến, sợ đến việc áp tải lương thảo cũng chẳng xong!”

Ta chớp chớp mắt, bặm môi hỏi: “Mẫu thân, công tử bột là gì thế?”

Chát! Mẫu thân thẳng tay đập lên đầu ta: “Bảo ngươi học chữ, ngươi lại suốt ngày theo phụ thân nghịch gỗ!”

Ta ôm đầu nhăn nhó òa khóc, hòa chung với tiếng khóc của đám người đưa tiễn, cũng không đến nỗi lạc lõng.

Hôm ấy, ta thành kính quỳ trước mặt Bồ Tát, đọc vanh vách tên mấy chục người trong thôn, mong người phù hộ họ sớm ngày qua cơn hoạn nạn.

Sang năm sau, đúng tiết Lập Xuân, đoàn quân trở về.

Ta chạy như điên ra phố đón đại quân khải hoàn.

Có điều, giấy tiền trắng xóa lại bay lả tả tới trước cả đoàn quân, rải xuống như tuyết, tựa như mùa đông chưa dứt.

Vẫn là thiếu niên ấy, nhưng lần này chàng không cưỡi con bạch mã nào nữa, gương mặt cũng chẳng nở nụ cười.

Chàng mặc tang phục, ôm hai bài vị, đi trước cả đoàn quân.

Người dân hai bên đường nhận ra thân thích mình, liền xông vào kéo người ấy ra khỏi hàng, cứ thế đám đông nối rồi lại tan, cuối cùng hàng ngũ lộn xộn xiêu vẹo.

Chỉ riêng thiếu niên ấy cúi đầu, chầm chậm tiến lên phía trước.

Ta bị xô đẩy, ngã sõng soài ngay trước mặt chàng.

Chàng rốt cuộc dừng bước, trong đôi mắt trống rỗng khẽ lay động.

Ta đang ôm tay giãy giụa, bỗng một người to béo nhào đến, lôi ta vào lòng.

Trước mắt chợt tối sầm, chỉ nghe giọng cười ngốc nghếch quen thuộc: “Vãn Vãn, Vãn Vãn, đúng là Vãn Vãn, Vãn Vãn ơi tai ta không còn nữa, hu hu hu…”

Ta ngẩng đầu, hóa ra Đại Ngưu đã mất một bên tai.

Ta bặm môi nhưng không nén nổi, liền bật khóc với hắn.

Thiếu niên nọ vẫn vô cảm, tiếp tục rảo bước.

Ta hỏi Đại Ngưu, vì sao tai hắn mất, hắn bảo lúc mũi tên bay tới, ca ca đẩy hắn ra, vậy là hắn đứt tai.

Về sau ta mới biết “ca ca” trong lời hắn chính là thiếu niên ấy.

Mẫu thân xưa nay tính toán như thần, nhưng lần này lại lầm.

Vị thiếu niên kia không phải kẻ ăn chơi vô dụng, nhiều năm sau chính chàng cầm quân ngoài biên ải.

Từ đó về sau, chàng không còn cười như lúc thiếu thời, mỗi lần thắng trận trở về cũng giữ bộ mặt lạnh tanh.

Đại Lương chìm trong chiến hỏa suốt nhiều năm.

Về sau ta theo phụ thân vào Quân Cơ Doanh chế cung nỏ, tiếp xúc một số triều thần, mới biết chàng tên Kỷ Hành Giản.

Mãi đến năm ta mười bảy, rốt cục chiến trận mới yên.

Nhưng lần này chàng không đứng dậy trở về, mà ngồi trên xe lăn.

Ta vẫn lặng lẽ nhìn chàng từ xa, chàng vẫn giữ gương mặt vô cùng lãnh đạm.

Lúc ấy, ta đang dự tính lôi gã hôn phu mặt dày bám theo ta, đẩy xuống hố phân.

Đúng lúc bắt gặp chàng, ta liền sững người.

Ánh mắt ta đã dõi theo chàng bao năm, chàng không hề hay biết.

Cho tới khi thánh chỉ tứ hôn truyền đến nhà, ta còn nghĩ hoàng đế không chịu nổi việc ta bị từ hôn ba lần, nào ngờ là ban hôn cho ta và chàng.

Ta còn chưa kịp mừng bao lâu, mọi người đã đồn rằng ta không xứng với chàng, hôn sự này chỉ để sỉ nhục chàng.

Ta chẳng thấy vậy chút nào.

Chàng tựa bụi cỏ dẻo dai, ta như bông hoa dại biết đùa vui.

Ta và chàng vốn sinh ra để thuộc về nhau.

Hôm tiệc cưới, ta chỉ dùng hai mũi tên bắn hoa để chặn miệng kẻ dèm pha, sang hôm sau, cả đám người bàn tán rằng ta thẳng thắn gan dạ.

Thật ra đâu phải ta không biết sợ, ta sợ bóng tối kia mà.

Sau khi thành thân với Kỷ Hành Giản, chàng luôn tỏ ra lạnh lùng, người lắm lời như ta cũng thành câm nín, không ngờ một ngày kia chàng lại đợi ta.

Hôm đó, ta vui như mở cờ, bèn làm bộ diễn trò giả vờ hoảng sợ, nhân cơ hội nhào vào lòng chàng.

Rồi chàng bắt đầu ngày ngày đón ta, khiến phủ Tướng quân vốn treo bao đèn lồng mà vẫn đìu hiu, bỗng sáng hẳn lên.

Nhưng chưa bao lâu, hoàng đế liền triệu ta vào cung, cứ lải nhải như mấy mụ già góc phố, hết câu này đến câu khác, câu nào cũng dính đến Kỷ Hành Giản.

May mà hắn chịu nói, ta mới biết Kỷ Hành Giản đã trải qua những gì.

Chiều hôm ấy, tâm trạng nặng trĩu, ta trở về, suốt ba ngày làm mấy chục bài vị, mừng mừng tủi tủi định báo cho chàng hay.

Không ngờ lại trông thấy bộ dạng chàng chật vật, thoi thóp, tuyệt vọng đến thế.

Ta dốc hết sức đâm sầm vào cửa, xông vào, ngăn chàng tự vẫn.

Ta hiểu tại sao chàng khổ sở, nhưng một người tốt như chàng, sao có thể kết thúc bi thảm như vậy.

Ta có thể lần này qua lần khác kéo chàng lại, cho đến khi chàng chịu ở lại bên ta.

Như chính chàng năm lần bảy lượt lo đường lui cho ta.

Chàng luôn nghĩ ta sẽ rời xa, nên sớm thu xếp tương lai cho ta, phòng ngày chàng mất đi, ta vẫn có thể làm điều mình yêu thích.

Nhưng chàng - một ngọn cỏ ít nói lại quên rằng, xưa nay chúng ta đều bước chung một lối, vai tựa vai, đỡ nâng lẫn nhau, có lìa cách thế nào được.

Bởi trong những năm tháng chàng chẳng hay biết, ta và chàng đã bao lần xa rồi gặp lại.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play