Cả ngày hôm đó, Chúc Ôn cứ kè kè bên cạnh Úc Án với ánh mắt soi mói, như thể đang tìm lỗi.

Chỉ cần Úc Án hơi mất tập trung khi học, Chúc Ôn liền như bóng ma đột ngột xuất hiện.

Anh ta dùng giọng điệu thâm trầm khó đoán nói: "Úc Án thiếu gia, đối thủ cạnh tranh của cậu rất nhiều, chỉ cần cậu lơ là sẽ thua cuộc."

Thái độ tôn kính như vậy, cũng tốt thôi.

Nhưng Úc Án không hiểu: "Tôi muốn cạnh tranh với ai là sao?"

Chúc Ôn liếc nhìn ốp điện thoại của cậu, nụ cười ẩn chứa một tia quỷ dị... đầy yêu thương.

"Cố lên, Úc Án thiếu gia."

"..."

Rốt cuộc là cố lên cái gì!

Rốt cuộc là cạnh tranh cái gì!

Nói rõ ràng ra đi chứ!

...

Buổi tối, khi Hạ Lê An trở về, liền thấy Úc Án chống nạng đứng đợi ở cửa đại sảnh.

"Sao cậu lại ở đây?" Hạ Lê An vắt áo khoác lên khuỷu tay, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng tinh.

Cúc áo sơ mi cài kín đến tận cổ, cà vạt thắt kiểu đơn giản đúng chuẩn, trông rất lịch lãm và nghiêm nghị, nhưng khi hắn di chuyển, vài chỗ trên áo sơ mi lại bị cơ bắp rắn chắc căng phồng lên, tràn đầy mị lực nam tính mạnh mẽ.

Ánh mắt Úc Án lướt qua người Hạ Lê An, chậm nửa nhịp mới đáp: "Chúc Ôn lạ lắm..."

"Lạ chỗ nào?" Hạ Lê An vươn tay đỡ cậu.

Úc Án lặng lẽ véo nhẹ vào cánh tay hắn, nói qua loa: "Em cũng không biết nữa."

Cứng thật.

Quả nhiên là rất rắn chắc.

Cậu không nhịn được lại giơ tay lên sờ vào bắp tay Hạ Lê An.

Trông gầy vậy thôi, sờ vào lại cứng như đá, khỏe mạnh thật.

Thật ngưỡng mộ.

Đến khi cậu cảm nhận được cánh tay người đàn ông trở nên cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt phức tạp của Hạ Lê An.

Úc Án cảm thấy, mình lén lút sờ cơ bắp người ta hình như hơi bất lịch sự.

Cậu đang do dự không biết nên xin lỗi trước hay khen ngợi trước thì nghe thấy Hạ Lê An hỏi: "Hôm nay cậu ở nhà thế nào?"

Chủ đề chuyển sang một cách gượng gạo. Cứ như người làm chuyện có lỗi là chính Hạ Lê An vậy.

Úc Án nghi hoặc chớp mắt, mách với Hạ Lê An: "Hôm nay em mệt lắm, Chúc Ôn cứ giám sát em học suốt."

Hạ Lê An nhíu mày: "Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy."

"Cảm ơn anh." Úc Án thật lòng cảm kích Hạ Lê An.

Thật ra cậu cũng không ghét việc học.

Chẳng qua, tự mình chủ động học và bị người giám sát ép học là hai chuyện khác nhau.

Hạ Lê An bật cười: "Học không kịp cũng không sao, sau này bù lại là được, bây giờ quan trọng nhất là cậu dưỡng thương."

Giọng điệu hắn lại trở nên dịu dàng như trước, cứ như người vừa bị sờ không phải là hắn vậy.

Hào quang bạch nguyệt quang đây sao?

Lương thiện, hào phóng, khoan dung.

Vừa có thân thể đẹp đẽ vừa có phẩm chất tốt đẹp.

Phẩm chất tốt đẹp thì rõ rồi.

Nếu có thể lại được chiêm ngưỡng thân thể đẹp đẽ kia thì càng tốt.

...

Ăn tối xong, Úc Án định nghỉ ngơi một lát rồi đi dạo.

Cậu vừa ngồi xuống phòng khách, khóe mắt liền thoáng thấy Hạ Lê An dẫn Chúc Ôn đi ra ngoài.

Úc Án nhớ lại chuyện mình mách lẻo với Hạ Lê An lúc trước.

Có phải Hạ Lê An lại muốn mắng Chúc Ôn không?

Hay ho rồi.

Cậu muốn đi nghe lén Chúc Ôn bị mắng.

Úc Án theo họ đến hành lang dài có mái che sau vườn.

Cậu nấp sau một bụi cây cảnh, chăm chú lắng nghe.

"Chúc Ôn, anh quá đáng rồi, Úc Án là khách, anh không nên ép buộc cậu ấy làm những việc không muốn."

Là giọng Hạ Lê An, rất nghiêm túc.

Hôm qua Úc Án nghe lén đã phát hiện, Hạ Lê An ngày thường đối xử ôn hòa với mọi người, nhưng khi trách mắng người khác lại rất có khí thế, khiến người ta lập tức muốn nghiêm túc nhận lỗi.

Quả nhiên, Chúc Ôn vừa mở miệng đã nhận lỗi: "Xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy nếu Úc Án thiếu gia muốn xứng đôi với cậu, thì nên cố gắng hơn một chút, dù sao..."

"Chúc Ôn!" Giọng Hạ Lê An có chút tức giận.

Hắn bình tĩnh lại rồi nói tiếp: "Đừng làm những chuyện thừa thãi, Úc Án còn nhỏ, cậu ấy cái gì cũng không hiểu."

Úc Án: ?

Cậu đọc bao nhiêu sách rồi! Cậu rõ ràng hiểu hết mọi chuyện!

Hạ Lê An sao lại coi thường cậu như vậy!

Chúc Ôn rõ ràng không quá đồng tình, cung kính nói: "Úc Án thiếu gia đã trưởng thành rồi, tôi thấy cậu ấy là người rất thuần khiết và gan dạ sáng suốt, không ngây thơ như cậu chủ nghĩ đâu."

Chúc Ôn, người vốn có ác ý với cậu, lại khen cậu?

Hai người này có phải đang diễn kịch không vậy?

Hạ Lê An im lặng, không biết đang suy nghĩ gì, giơ tay ra hiệu cho Chúc Ôn không cần nói thêm nữa.

Úc Án không hiểu hai người này đang nói chuyện bí mật gì, lặng lẽ rời đi.

...

Chúc Ôn là người rất trung thành, sau khi Hạ Lê An nói chuyện với anh ta, anh ta không còn giám sát việc học của Úc Án như trước nữa.

Nhưng thái độ với Úc Án vẫn không tệ.

Úc Án trước sau không hiểu rõ nguyên nhân thay đổi thái độ của Chúc Ôn.

Nhưng cậu là người rất giỏi giải quyết vấn đề.

Cho nên, cậu tranh thủ lúc Hạ Lê An không có ở nhà, trực tiếp đi hỏi Chúc Ôn.

"Chúc Ôn, vì sao anh lại cảm thấy tôi là người thuần khiết và gan dạ?"

Đồng tử Chúc Ôn hơi rung: "Cậu nghe lén tôi và cậu chủ nói chuyện?"

Úc Án: "Ừ."

"..."

Trên mặt Chúc Ôn thoáng hiện vẻ mất tự nhiên, sau đó cảm thán nói: "Cậu là người đầu tiên nguyện ý tự làm mình bị thương chỉ để tiếp cận cậu chủ, so với những kẻ ham tiền ham sắc khác, cậu chân thành hơn nhiều."

Úc Án cảm thấy mình hiểu.

Nhưng lại giống như hoàn toàn không hiểu.

Cậu nhíu mày hỏi: "Anh không trách tôi nhảy hồ hại anh sao?"

"Tuy rằng cách làm có hơi cực đoan, nhưng cậu chẳng qua chỉ muốn lấy được sự thương tiếc của cậu chủ thôi, tôi không trách cậu." Chúc Ôn thậm chí còn nở nụ cười.

Úc Án sợ hãi lùi lại một bước: "Thương tiếc cái gì?"

Lúc đó Chúc Ôn đánh lén và đe dọa cậu, cậu chẳng qua chỉ trả thù Chúc Ôn trong phạm vi không nguy hiểm đến tính mạng thôi.

"Tôi là người từng trải, tôi hiểu hết, cậu chủ nhà chúng tôi thật ra là người rất cần sự ấm áp, cậu rất phù hợp với cậu ấy." Chúc Ôn giơ tay nhìn đồng hồ: "Một tiếng nữa cậu chủ sẽ về, tôi đi chuẩn bị bữa tối trước, đúng rồi, tối nay sau khi ăn trái cây sẽ có cà rốt baby cậu thích ăn."

Chúc Ôn là một quản gia cẩn thận và có trách nhiệm, rất dễ dàng quan sát ra sở thích của Úc Án.

Úc Án nghe mà như lạc vào sương mù, nhưng cậu thật sự rất thích ăn cà rốt baby, thật lòng cảm ơn Chúc Ôn:

"Cảm ơn."

...

Theo tình trạng vết thương của Úc Án, Hạ Lê An chỉ cho cậu nghỉ một tuần.

Một tuần trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến thứ hai tuần mới.

Sáng sớm, Chúc Ôn đã dẫn người hầu mang đến cho Úc Án bộ đồng phục chỉnh tề.

Úc Án thay xong đồng phục đi ra, Chúc Ôn liền ra hiệu cho người hầu tiến lên giúp chỉnh sửa.

Úc Án né tránh, Hạ Lê An vừa lúc gõ cửa bước vào, thấy vậy vội vàng tiến lên: "Để tôi làm cho."

Hắn nói xong, lại quay đầu hỏi ý kiến Úc Án: "Được không?"

Úc Án ngoan ngoãn gật đầu, tiến lên đứng trước mặt Hạ Lê An.

So với những người khác, Hạ Lê An là người tuyệt đối an toàn và đáng tin cậy, sau một tuần ở chung, Úc Án đã không còn bài xích việc Hạ Lê An chạm vào mình như trước.

Khi Hạ Lê An cúi người giúp Úc Án chỉnh lại cổ áo, cậu thoáng thấy Chúc Ôn cười tủm tỉm dẫn người đi ra ngoài.

Úc Án: ?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play