Chủ đề chuyển nhanh quá, Hạ Lê An khựng lại một chút rồi mới chậm rãi đáp: "Ừ."
Úc Án hỏi: "Đều là người có ý đồ xấu với anh hả?"
Hạ Lê An ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Đa phần là vậy."
Úc Án nghe vậy liền cảm thán: "Xem ra trên đời này người xấu vẫn nhiều hơn."
Hạ Lê An phì cười trước vẻ mặt nghiêm túc của cậu.
Úc Án vừa nói chuyện phiếm với hắn vừa hơi lơ đãng, đặt chân mạnh một chút, chạm vào chỗ đau, đau đến mức chân cậu mềm nhũn, cả người đổ về phía trước.
Hạ Lê An nhanh tay đỡ lấy cậu.
"Cẩn thận!"
Hai tay Hạ Lê An đặt hai bên eo Úc Án, rất ấm áp và chắc chắn, vững vàng đỡ cậu.
Úc Án loảng xoảng ném nạng, ngẩng mặt lên nhìn Hạ Lê An: "Anh đỡ em đi, nạng không đủ tin tưởng bằng anh."
Không biết câu này có gì đó kỳ lạ, ánh mắt Hạ Lê An hơi né tránh, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Ừ."
Úc Án đi một lát đã hơi lười, dồn gần hết trọng lượng cơ thể lên người Hạ Lê An.
Hạ Lê An lại nghĩ cậu mệt, vẫn vững vàng đỡ lấy: "Đi thêm một vòng nữa rồi mình vào nhà."
"Ừ."
Úc Án quay đầu nhìn Hạ Lê An.
Trên mặt hắn không có bất kỳ dấu hiệu gắng sức nào.
Thể lực tốt thật.
Úc Án có chút ngưỡng mộ, đồng thời lại nghi ngờ, Hạ Lê An thật sự không nhận ra cậu đang giả vờ mệt sao?
Cậu càng không khách khí dồn hết trọng lượng lên người Hạ Lê An: "Học trưởng, anh không nghi ngờ em cố ý tiếp cận anh sao?"
Hạ Lê An gần như không cần suy nghĩ đã trả lời: "Cậu không phải người như vậy."
Úc Án mím môi, thành thật nói: "Em chính là vậy."
Hạ Lê An dừng bước, chậm rãi nhìn Úc Án.
Úc Án không né tránh, mặc kệ hắn đánh giá, đôi mắt tròn xoe sáng ngời dưới ánh đèn càng thêm ngây thơ vô tội.
Hai người đối diện một lúc lâu, Hạ Lê An đột nhiên đưa ra một yêu cầu khó hiểu: "Tôi xoa đầu cậu được không?"
Úc Án không hiểu việc xoa đầu liên quan gì đến chuyện họ đang nói.
Nhưng ánh mắt Hạ Lê An trông có vẻ rất mong đợi.
Úc Án đành miễn cưỡng gật đầu nhẹ, rồi cúi đầu.
Hạ Lê An cẩn thận xoa xoa đầu cậu, đến tóc cũng không làm rối.
"Được rồi."
Giọng hắn nghe có vẻ hài lòng.
Úc Án ngẩng đầu, thấy khóe môi Hạ Lê An hơi cong lên, bỗng nhận ra: "Anh không tin lời em nói à."
"Không phải không tin." Khi Hạ Lê An nhìn cậu, nụ cười trên môi càng tươi hơn.
"..."
Vẻ mặt dỗ con nít như vậy, rõ ràng là không tin.
...
Buổi tối đi ngủ, Úc Án hơi khó ngủ.
Thay đổi môi trường khiến người ta lo lắng là phản ứng tự nhiên không tránh khỏi.
Úc Án trằn trọc không ngủ được, bật đèn đầu giường, mở to mắt nhìn trần nhà, bắt đầu nghĩ lại những chuyện xảy ra trong ngày.
Cậu không có người thân bạn bè, sống ở đâu cũng như nhau.
Quan trọng là điều kiện sống.
Cậu cần một căn nhà của riêng mình, còn cần tiền tiêu cả đời.
Tên và thông tin cá nhân đã được xác nhận ở chỗ Hạ Lê An, cho thấy suy đoán của cậu rất chính xác, nhà và tiền chắc cũng có thể dùng cách tương tự để đạt được.
Mà Hạ Lê An là người rất tốt bụng, dễ tin người.
Cậu chỉ cần ở bên cạnh Hạ Lê An, dần dần khiến anh ấy tin rằng cậu có tiền có nhà, như vậy, mọi thứ cậu muốn đều có thể thành hiện thực.
Cuộc đời có gì khó đâu.
Rất đơn giản, đúng không?
...
Úc Án luôn có giờ giấc sinh hoạt lành mạnh, dù nửa đêm trước mất ngủ, sáng sớm vẫn đúng giờ tỉnh.
Da cậu trắng, hễ ngủ không ngon là quầng thâm mắt rất rõ.
Khi xuống lầu, ngay cả Chúc Ôn, người vốn rất ác cảm với cậu, cũng không nhịn được hỏi: "Úc Án thiếu gia, tối qua cậu ngủ không ngon giấc à?"
"Ừ." Úc Án mặt không cảm xúc nhìn Chúc Ôn: "Có phải anh vui muốn chết không?"
Chúc Ôn nghĩ một chút mới hiểu ý Úc Án, nở một nụ cười lịch sự: "Tôi là quản gia có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc."
Úc Án: "Ý là dù trong lòng anh vui lắm, nhưng anh sẽ không thể hiện ra mặt."
Chúc Ôn vẫn giữ nụ cười.
Úc Án: "Anh diễn giỏi thật đấy."
Nụ cười của Chúc Ôn hoàn toàn biến mất.
Úc Án thấy vui vẻ.
Hạ Lê An vừa lúc từ phía sau đi xuống, cậu quay đầu lại liền nở một nụ cười tươi rói: "Học trưởng, chào buổi sáng."
"Chào." Hạ Lê An thấy rõ quầng thâm mắt của cậu, nụ cười khựng lại: "Khó ngủ à?"
Úc Án gật đầu và nghiêm túc giải thích: "Người ở môi trường lạ sẽ tự nhiên cảm thấy bất an."
Hạ Lê An cong môi cười: "Ra là vậy à, gấu trúc con."
Giọng hắn thường ngày đã rất dịu dàng, giọng nói mang theo chút trêu chọc như vậy, lại kèm theo cảm xúc vui vẻ rõ ràng, càng thêm sinh động và thu hút.
Úc Án lẩm bẩm: "Đâu có đen đến thế..."
Cậu đã xem ảnh gấu trúc, viền mắt xung quanh đen sì một mảng.
"Ừ." Hạ Lê An cho rằng cậu thật sự để ý, ra vẻ an ủi: "Lát nữa chườm ấm sẽ đỡ thôi."
"Được thôi."
...
Khi ăn sáng, Chúc Ôn cầm một chiếc điện thoại từ ngoài vào, cung kính đưa cho Hạ Lê An.
"Cậu chủ, người bên trường mang đến nói đây là điện thoại cậu chủ muốn tìm."
Úc Án chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền kinh ngạc.
Cái ốp điện thoại có hình vẽ tay một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn không mặt kia!
Giống hệt chiếc điện thoại cậu dùng trước khi xuyên không!
Sắc mặt Hạ Lê An phức tạp nhìn chiếc điện thoại, vẻ kinh ngạc trong mắt hắn không hề kém Úc Án.
"Đây là điện thoại của cậu à?" Hắn hỏi Úc Án.
Úc Án ngơ ngác gật đầu.
Hành động nhỏ này khiến không khí trong phòng ăn trở nên vi diệu.
Ánh mắt Chúc Ôn nhìn cậu cũng thay đổi ngay lập tức.
Úc Án trực giác bọn họ có thể đã hiểu lầm điều gì đó.
Cậu cố gắng giải thích: "Em thích kiểu lực lưỡng ấy, mọi người hiểu không?"
Kế hoạch hồi nhỏ của cậu là lớn lên thành một người đàn ông vạm vỡ.
Nhưng đời không như mơ.
Không khí im lặng ba giây.
Hạ Lê An vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Hiểu."
Chúc Ôn có chút kinh hãi liếc nhìn Hạ Lê An, anh ta không thể tin được cậu chủ nhà mình lại có thể trắng trợn nói dối như vậy.
Là một quản gia có đạo đức nghề nghiệp, anh ta tuyệt đối không thể cản trở cậu chủ.
Anh ta học theo vẻ mặt của Hạ Lê An, che giấu lương tâm nói: "Hiểu."
Úc Án cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhưng rốt cuộc là ở đâu?
...
Hạ Lê An ăn xong bữa sáng liền đến trường.
Úc Án cầm lấy điện thoại, kiểm tra kỹ càng.
Ốp điện thoại không sai.
Phần mềm điện thoại cũng không sai.
Đây là chiếc điện thoại cậu dùng trước khi xuyên không!
Là điện thoại cùng cậu xuyên qua? Hay là đã có những chuyện không thể tùy tiện bịa đặt?
"Úc Án thiếu gia."
Giọng Chúc Ôn đột ngột vang lên, Úc Án giật mình, điện thoại suýt rơi xuống đất.
Cậu nhíu mày nhìn sang, Chúc Ôn cầm iPad và một đống tài liệu đi tới.
"Đây là tài liệu học tập và video cậu chủ phân phó người từ trường mang về."
"Ý gì?"
"Ý là cậu ở nhà cũng phải học hành đàng hoàng."
Chúc Ôn giúp cậu mở tài liệu, mở video, chân thành nói: "Úc Án thiếu gia, người có thể xứng đôi với cậu chủ nhà chúng tôi, nhất định phải là học sinh giỏi, vừa có phẩm chất vừa có học vấn."
Úc Án: "?"