"Cậu... quen tôi không?"
Đây đã là người thứ 250 mà Úc Án chặn lại để hỏi câu này.
Khuôn mặt cậu tràn đầy mong đợi nhìn đối phương.
Người kia chỉ khẽ liếc nhìn cậu, hời hợt như thể ngắm một khóm hoa ven đường: "Không quen."
Giống hệt câu trả lời của 249 người trước đó.
Úc Án thất vọng não nề.
Trong bao nhiêu người như vậy, chẳng một ai nhận ra cậu, điều này chứng tỏ cậu chắc chắn không phải thành viên cốt cán của nhóm nhân vật chính.
Huống chi...
Cậu cúi đầu nhìn chiếc thẻ tên học sinh mờ ảo trên bộ đồng phục.
Ngay cả tên cũng không có.
Vậy nên, cậu rất có thể chỉ là một nhân vật vô danh lướt qua trong truyện.
Úc Án cảm thấy một sự nhục nhã tột độ.
Úc Án giận dữ.
Sớm biết vậy, lúc đó cậu đã trực tiếp chết luôn ở bên ngoài rồi. Nhưng không sao.
Bây giờ chết cũng vẫn kịp.
Úc Án bừng tỉnh ngộ, nhanh chân bước về phía cổng trường.
Nếu phải nói về kinh nghiệm chết đi, cậu cũng chỉ có một lần.
Trên mạng có câu, người trưởng thành muốn ra khỏi nhà, muốn đi đây đi đó.
Thế nên, sau khi tổ chức sinh nhật tuổi 18 ở nhà xong, sáng hôm sau cậu liền rời khỏi cửa.
Cậu chặn một chiếc taxi, còn chưa nghĩ ra muốn đi đâu, thì tài xế đã gợi ý trung tâm thành phố, nơi năm ngoái có vụ tai nạn liên hoàn nghiêm trọng nhất.
Úc Án thấy bác tài xế tốt bụng thật, cũng không để ý việc bác ấy vừa lái xe vừa nghe tiểu thuyết mạng, thậm chí còn bị ép nghe ké một ít tình tiết cẩu huyết.
"Em thật sự yêu anh sao? Trong lòng em cũng chỉ có Hạ Lê An thôi đúng không! Đáng tiếc cậu ta chết sớm rồi, cả đời này em và cậu ta cũng không thể nào!"
"Đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, sao mỗi lần cãi nhau anh cứ lôi chuyện cũ ra nhắc đến học trưởng Hạ vậy?"
"Em dám nói em chưa từng thích Hạ Lê An sao?"
"... Dù lúc đó em có thích anh ấy thì sao? Chuyện đã qua rồi, huống hồ khi đó cả học viện Thánh Bỉ Ân này, có ai mà không mến học trưởng Hạ?"
"Đúng vậy, ai ai cũng mến Hạ Lê An, vậy Thịnh Tây Trạch tôi trong mắt em là cái gì?"
"Học trưởng Hạ cao quý tao nhã, lương thiện hào phóng, anh lấy cái gì ra mà so sánh với anh ấy..."
Nhóm nhân vật chính cứ cãi nhau xoay quanh cái tên "Hạ Lê An" này, ồn ào đến mức ông nói gà bà nói vịt, chẳng có logic hay trọng điểm gì cả.
Úc Án nghe mà đầu óc ong ong.
Sau đó, chiếc ô tô gặp phải một cú va chạm mạnh.
Cơ thể cậu mất kiểm soát, văng ra khỏi xe.
Đến khi Úc Án khôi phục ý thức, cậu đã đứng ở cổng học viện Thánh Bỉ Ân.
Cậu nhanh chóng hiểu ra mình đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà bác tài xế đang nghe dở.
Nhưng những chuyện này không quan trọng, không nhắc đến cũng được.
Theo kinh nghiệm đọc truyện, cậu chỉ cần ra giữa đường bị xe đâm chết là xong.
Cổng trường rất đông người.
"Nhanh nhanh nhanh, sắp đến rồi!"
"Giúp tớ xem với, tóc tai tớ ổn không?"
"..."
Chẳng biết là cái gì sắp đến.
Mọi người trông có vẻ vô cùng kích động.
Úc Án vội vàng đi tìm cái chết, chẳng quan tâm đến chuyện này.
Nhưng giây tiếp theo, đám người bỗng nhiên hò reo phấn khích, Úc Án bị đâm cho xoay một vòng tại chỗ.
Còn chưa kịp đứng vững, lại có người va vào cậu.
Úc Án ngã ngồi xuống đất, mấy người giẫm cả lên người cậu mà đi.
"A a a học trưởng Hạ!!!"
Đám người nhao nhao như ong vỡ tổ, đổ xô về cùng một hướng, chẳng ai thèm xin lỗi cậu.
Cũng chẳng ai liếc nhìn cậu một cái.
Bực thật.
Càng muốn chết hơn.
Cậu thực sự không muốn ở lại cái nơi tiểu thuyết cẩu huyết vô ý thức vô phép tắc này thêm một giây nào nữa.
Cậu lập tức! Lập tức! Ngay bây giờ! Phải đi tìm cái chết!
"Á..." Úc Án vừa động đậy, mắt cá chân liền truyền đến một cơn đau nhói.
Cậu ngã ngồi trở lại, đồng thời phía trước vang lên tiếng thét chói tai xé tan mây xanh:
"Hạ Lê An! Em yêu anh!!!"
Hạ Lê An.
Cái tên quen thuộc làm sao.
Úc Án nhớ ra rồi, hai nhân vật chính kia cãi nhau đã lặp đi lặp lại cái tên Hạ Lê An này.
Nhưng mà, Hạ Lê An chẳng phải đã chết rồi sao?
Xung quanh đột nhiên im lặng hẳn.
Úc Án nghi hoặc ngẩng đầu, liền thấy một bóng người cao lớn thẳng tắp ngược sáng bước tới.
Ngược hướng ánh sáng, Úc Án không nhìn rõ mặt người đó, chỉ có thể thấy rõ dáng người, bờ vai rất rộng, eo thon gọn, chân dài. Cùng một bộ đồng phục mặc trên người hắn, giống như được may đo riêng, vừa vặn tao nhã, toát ra một khí chất tự nhiên.
"Bạn học, cậu sao vậy? Không sao chứ?"
Giọng nói trong trẻo của chàng trai trẻ vang lên từ trên đỉnh đầu cậu, thân hình thon dài khụy gối ngồi xuống.
Úc Án nhìn rõ bảng tên trên ngực hắn: Hạ Lê An.
Cậu đột nhiên hiểu ra, đây là tiền truyện của cuốn tiểu thuyết kia, thời học sinh của nhân vật chính.
Cái người mà trong miệng nhân vật chính ai ai cũng mến Hạ Lê An, vẫn còn sống, đang ở ngay trước mắt cậu.
Nhận thức này khiến tim Úc Án trong nháy mắt đập thình thịch như trống dồn.
Cậu chậm rãi ngước mắt lên, lập tức bị gương mặt đẹp như tạc tượng không tì vết của Hạ Lê An thu hút.
Khó trách ai ai cũng mến Hạ Lê An.
Người đẹp như vậy, chắc chắn rất có tố chất, rất lịch sự.
Úc Án cảm thấy hôm nay không thích hợp để đi chết lắm.
Sống thêm một ngày cũng được.
Cậu nhìn đến ngẩn người, chậm chạp không lên tiếng, ánh mắt Hạ Lê An trở nên lo lắng: "Cậu..."
"Em có! Em rất có sao!" Úc Án vội vàng đáp lời, giơ tay chỉ vào mắt cá chân của mình: "Đau."
Hạ Lê An đưa tay ra, động tác rất nhẹ nhàng vuốt ve khẽ chạm vài cái lên mắt cá chân gầy gò của cậu, vừa quan sát phản ứng của Úc Án.
Khuôn mặt thanh tú sạch sẽ của nam sinh có chút tái nhợt, trông có vẻ ốm yếu, khóe môi cũng nhợt nhạt, đôi mắt ngây thơ sáng ngời như cún con mới sinh, ngoan ngoãn đến đáng thương.
Bàn tay Hạ Lê An bất giác càng thêm nhẹ nhàng: "Chắc là bị trẹo rồi, tôi đưa cậu đến phòng y tế nhé, được không?"
Hắn ra tay khá nhẹ, chắc là không đau lắm, nhưng hắn vẫn chú ý thấy Úc Án mím chặt môi, lộ ra vẻ chịu đựng.
Úc Án vội vàng gật đầu: "Được!"
Hạ Lê An quả nhiên rất có tố chất, rất lịch sự!
Úc Án rất chủ động nắm lấy tay Hạ Lê An, Hạ Lê An khựng lại một chút mới phản ứng ra là Úc Án muốn hắn đỡ, lập tức cẩn thận đỡ lấy cậu.
Ngón tay nắm trong tay cũng rất gầy, như nắm phải một nắm xương.
"Đau đau đau..." Úc Án vừa đứng vững, liền cảm thấy mắt cá chân truyền đến một cơn đau thấu tim.
Thấy cậu sắp ngã xuống đất, eo cậu căng thẳng, cả người bị bế ngang lên.
Úc Án chưa từng được ai bế như vậy, có chút căng thẳng, theo phản xạ có điều kiện ôm chặt cổ Hạ Lê An.
Hạ Lê An dịu giọng trấn an cậu: "Đừng lo lắng, sẽ không làm cậu ngã đâu."
Hắn lặng lẽ ước lượng thân thể Úc Án.
Thật gầy, cũng thật nhẹ.
Chắc là một đứa trẻ kén ăn, không chịu ăn uống đầy đủ.
Những học sinh xung quanh nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há hốc, nhưng Hạ Lê An ngày thường ở trường rất có uy, cũng không ai dám nói thêm gì.
Úc Án được trấn an, thả lỏng người, đôi mắt sáng long lanh cong lên: "Cảm ơn anh nhé, Hạ Lê An."
Hạ Lê An nghiêm túc sửa lời cậu: "Gọi là học trưởng."
Úc Án: "Học trưởng Hạ."
Hạ Lê An thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, khẽ cong môi cười: "Cậu là học sinh cấp ba đúng không? Sao lại chạy đến đây?"
"Em không phải học sinh cấp ba!"
Học sinh cấp ba nghe cứ như trẻ con, cậu đã trưởng thành rồi!
Hạ Lê An có chút kinh ngạc cúi đầu đánh giá khuôn mặt cậu, không chắc chắn hỏi: "Cậu là sinh viên năm nhất?"
Úc Án không chút do dự gật đầu: "Vâng."
Xuyên thành người qua đường cũng khá tốt, thân phận hoàn toàn dựa vào mình tự biên.