Chúc Ôn quả thật rất kỳ lạ.

"Đồng phục vừa người không?"

Nghe giọng Hạ Lê An, Úc Án nhìn xuống chiếc cà vạt của mình.

Hạ Lê An đang chỉnh cà vạt cho cậu vừa vặn. Với chiều cao của Úc Án, hắn hơi cúi xuống, ngón tay thon dài giữ nhẹ cà vạt, khuôn mặt góc cạnh nhìn cậu dò xét.

Gần quá, Úc Án ngửi thấy mùi gỗ nhàn nhạt từ người Hạ Lê An.

Mùi hương dễ chịu khiến cậu hít hít mũi, mắt sáng lên: "Mùi trên người anh thơm thật."

Ngón tay Hạ Lê An khựng lại, rồi nhanh chóng nhìn xuống, giọng trầm: "Dùng chút nước hoa."

"Nước hoa cũng có mùi gỗ hả?" Úc Án chưa dùng bao giờ, tò mò hỏi.

"Ừ." Hạ Lê An không hỏi lại cà vạt có chật không, ngón tay khẽ luồn vào bên trong, chắc chắn không làm nghẹn cổ cậu rồi mới đứng thẳng.

Úc Án càng ngửi càng thấy thích, không tự chủ rướn cổ theo Hạ Lê An để hít hà.

Hạ Lê An giơ tay lên, thấy không ổn lắm nên dùng một ngón tay chạm nhẹ vào trán Úc Án, ngăn cậu tiến lại gần hơn.

Úc Án ngơ ngác ngước nhìn hắn, vẻ mặt rất vô tội.

Hạ Lê An khẽ chạm vào trán cậu: "Cậu muốn thử chút không?"

"Muốn muốn muốn!" Úc Án vội gật đầu.

Hạ Lê An bật cười: "Tôi dùng rồi, cậu có ngại không?"

"Không sao, dùng rồi chứ có phải ăn đâu." Úc Án chưa dùng nước hoa nhưng vẫn biết sơ sơ về nó.

Hạ Lê An mím môi, nhìn cậu chăm chăm hai giây: "Tôi đi lấy."

Lúc Hạ Lê An mang nước hoa quay lại, Úc Án ngẩng đầu chỉ vào giữa nhân trung: "Xịt chỗ này đi."

"Hả?" Hạ Lê An vừa mở nắp chai, vẻ ngơ ngác hiếm thấy hiện trên mặt.

Úc Án: "Như vậy thì cả ngày ngửi được mà!"

"..."

Hạ Lê An im lặng, nhìn Úc Án như muốn nói gì rồi lại thôi.

"Nhanh lên, trễ học mất." Úc Án giục hắn.

Hạ Lê An vẻ mặt khó hiểu xịt một chút nước hoa vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng chấm lên giữa nhân trung Úc Án hai cái.

Úc Án hít hà hai cái: "Thơm."

Hạ Lê An không nói gì, lặng lẽ xịt thêm chút nước hoa lên cổ tay và cổ áo Úc Án.

Thật ra hắn không hiểu hết những suy nghĩ và hành động của Úc Án.

Nhưng lại cảm thấy Úc Án luôn có lý lẽ riêng.

...

Cổng Học viện Quý tộc Thánh Bỉ Ân.

"Thiếu gia, Úc Án thiếu gia, mời xuống xe."

Chúc Ôn đi cùng xe đưa họ đến trường, cung kính mở cửa mời họ xuống.

Hạ Lê An xuống trước, rồi đưa tay đỡ Úc Án.

Chân Úc Án vẫn còn nẹp cố định, vết thương đỡ nhiều, có thể đi lại miễn cưỡng nhưng chưa vận động mạnh được, cần hồi phục từ từ.

Một chân cậu vừa chạm đất đã nghe thấy tiếng ồn ào phấn khích:

"Là học trưởng Hạ Lê An!"

"A, thật là anh ấy!"

"Anh ấy đẹp trai với dịu dàng quá đi..."

Úc Án khựng lại.

Bầu không khí cuồng nhiệt và có chút nguy hiểm quen thuộc này giống hệt ngày cậu bị thương một tuần trước.

Giọng Hạ Lê An từ trên đầu vọng xuống: "Không sao đâu, đừng sợ, họ sẽ không đến gần đâu."

Hắn không cười, mặt hơi trầm xuống.

Có vẻ không vui.

Nhưng khi Úc Án nhìn kỹ, Hạ Lê An lại mang vẻ ôn hòa thường thấy.

Hạ Lê An đợi cậu đứng vững rồi giữ khoảng cách: "Tôi đưa cậu đến lớp trước nhé."

Úc Án lắc đầu: "Thôi, em tự đi được."

Cậu vẫn còn hơi sợ chuyện bị ngã và bị thương hôm đó.

Hạ Lê An thật sự được yêu thích quá mức.

"Được, cậu cẩn thận nhé." Hạ Lê An không ép: "Có gì thì gọi cho tôi."

Úc Án "ừ" một tiếng rồi xoay người muốn đi.

Hạ Lê An không yên tâm lại bước nhanh lên trước: "Trưa nay ăn cơm tôi đón cậu nhé?"

"Cho em thẻ ăn là được rồi." Úc Án giơ tay về phía hắn.

Dù bị thương có thể mè nheo Hạ Lê An, cậu không phải người thích dựa dẫm, ở trường vẫn muốn tránh xa Hạ Lê An một chút.

Có lẽ bị Úc Án từ chối nhiều lần, Hạ Lê An cũng quen rồi.

Hắn móc thẻ ăn ra đặt vào tay Úc Án: "Cậu có thể đến căn tin nhỏ của trường ăn, đồ ăn ở đó chắc hợp khẩu vị cậu hơn."

"Được, cảm ơn." Úc Án vừa bỏ thẻ ăn vào túi vừa xoay người đi.

Hạ Lê An vốn còn muốn dặn dò thêm vài câu cũng thôi.

Hắn quay lại, thấy Chúc Ôn đang đợi một bên, mắt sáng lên: "Anh đi theo sau âm thầm để ý cậu ấy một đoạn."

Chúc Ôn: "Vâng."

"Từ từ." Hạ Lê An gọi Chúc Ôn lại: "Hay là để tôi đi thì hơn."

Chúc Ôn khựng lại.

Hạ Lê An nhấc chân rồi lại hạ xuống: "Lỡ cậu ấy phát hiện thì sao?"

Nhìn cách Úc Án hành xử, hắn thấy cậu là một đứa trẻ đơn thuần nhưng thật ra rất thông minh và cảnh giác.

Chúc Ôn trầm giọng: "Cậu chủ, giờ cậu y như ông bố lần đầu đưa con đi nhà trẻ, bị hội chứng lo âu chia ly ấy."

Hạ Lê An có chút bực: "Chúc Ôn, anh nói nhiều quá rồi đấy, tôi đi học, anh về đi."

...

Úc Án thật ra không biết mình muốn đến lớp nào.

Cậu tìm một bồn hoa ngồi xuống, định lấy điện thoại ra tìm thông tin về chuyên ngành của Hạ Lê An.

Đây là thói quen sống một mình lâu ngày của cậu.

Ban đầu là mua sách đọc, sau này có internet thì tìm trên mạng tiện hơn nhiều.

Vừa mở trang web, một bóng đen ập xuống, vài cái chân xuất hiện trong tầm mắt.

Úc Án chậm rãi ngước lên, phát hiện mình bị bao vây.

Đối phương mặc đồng phục giống cậu, vẻ mặt hùng hổ, nhìn là biết tìm cậu gây chuyện.

Chẳng lẽ muốn bắt nạt cậu?

"Cậu là Úc Án." Thằng con trai đứng giữa nhìn xuống, hếch mặt rất láo.

Úc Án hơi khó chịu nhưng không thể hiện ra.

Đông người thế này, cậu sợ bị đánh.

Úc Án bình tĩnh dựng điện thoại lên, mở danh bạ, mắt liếc qua huy hiệu trước ngực đối phương: "Ừ."

Tên đang hếch mặt là Tống Việt Trì.

Vừa định gọi cho Hạ Lê An, Tống Việt Trì đột nhiên hét lớn.

"Á!"

"Ốp điện thoại của cậu!"

Tống Việt Trì vừa nãy còn vênh váo, giờ đột nhiên che mặt ngượng ngùng: "Cái ốp điện thoại này cậu mua ở đâu vậy? Bán cho tôi được không? Bao nhiêu tiền cũng được!"

"?"

Úc Án nghi hoặc nhìn ốp điện thoại của mình.

Cái này có gì mà quý hiếm vậy sao?

Úc Án im lặng, Tống Việt Trì tưởng cậu không đồng ý, vội nói: "Mười vạn được không? Tôi biết mười vạn không nhiều lắm, nhưng tuần này tôi chỉ có bấy nhiêu tiền tiêu vặt thôi."

Úc Án chậm rãi nghiêng đầu, dấu chấm hỏi vô hình hiện rõ trên đầu.

Mười vạn, không nhiều lắm, tuần này chỉ có bấy nhiêu thôi.

Thế giới xa hoa này...

Thật là! Thật là tuyệt vời!

Úc Án nhanh chóng tháo ốp điện thoại ra, mở luôn ứng dụng tài khoản: "Mười vạn chuyển vào tài khoản này."

Tống Việt Trì lập tức chuyển tiền, vẻ mặt mê mẩn áp ốp điện thoại lên má.

Trông có vẻ không thông minh lắm.

Úc Án đếm xong tiền: "Sao cậu lại thích cái ốp điện thoại này vậy?"

Tống Việt Trì kích động đỏ mặt: "Đây chính là cơ thể của học trưởng Hạ Lê An! Ai mà không thích chứ!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play