Tống Tiểu Hà ngồi trên thuyền bay, vừa soi gương chỉnh lại mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, vừa soi gương tự ngắm. Nhìn mãi vẫn thấy thiếu thiếu cái gì, nàng bèn rón rén bò đến bên người sư phụ, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, người có mang theo son không?"
Lương Đàn liếc nàng một cái, hừ lạnh: "Ta trông giống loại người có thứ đó lắm à?"
Tống Tiểu Hà chẳng sợ chết, cười nịnh: "Sư phụ đương nhiên không cần! Da mặt sư phụ lúc nào cũng hồng hào căng bóng, cần gì thoa son chứ."
"Đó chẳng phải do mấy trò con bò của mi làm cho tức chết sao."
Lương Đàn giơ tay gõ một cái lên đầu nàng, Tống Tiểu Hà lập tức co ro ôm đầu né ra sau, cực kỳ nghe lời.
Hai thầy trò ngồi thuyền bay thẳng từ Thương Hải Phong đến Song Dương Phong.
Những dãy núi này trong miệng đôi thầy trò gọi khu vực đó là "Tiền Sơn". Đó là nơi huấn luyện, kiểm tra chủ yếu cho đệ tử nội môn của Tiên Minh, bảy ngọn núi liên miên nối nhau bằng thang mây, trong đó Song Dương Phong là nơi nhập môn đầu tiên, tọa lạc ngoài cùng cũng là ngọn núi gần ngoại môn nhất.
Lúc này, dưới chân Song Dương Phong đã chật kín người.
Tiên minh xét tuyển cực kỳ nghiêm ngặt, mỗi cấp bậc lại có trang phục riêng biệt, đệ tử cấp Đinh - cấp thấp nhất, mới vừa thi đậu sơ cấp nội môn, đồng loạt mặc đồng phục luyện khí màu trắng.
Chân trời nơi những cột trụ trắng lượn lờ khói trắng, phóng mắt nhìn qua chỉ thấy một biển trắng bồng bềnh như bông gòn nở rộ.
Ngoài cổng trụ còn có một nhóm người mặc đạo bào màu xanh lam đứng đó.
Liếc mắt một cái, Tống Tiểu Hà liền nhận ra ngay: bộ đạo bào kia không thuộc về Tiên Minh, chắc chắn là người của môn phái bên ngoài, phần lớn là tới tìm Tiên Minh gây chuyện.
Lúc này nàng mới nhớ ra lời sư phụ Lương Đàn từng nói "đến Tiền Sơn còn có chính sự" hoá ra là chuyện này.
Dẫn đầu đám người mặc áo xanh phía trước là một nam tử mặt mày hung dữ, tuổi chừng ba bốn mươi, bên cạnh còn đứng vài nam nữ trẻ tuổi tay cầm trường kiếm, ai nấy sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt thì tràn đầy sát khí, trông chẳng có chút thiện ý nào.
"Gì vậy, người trong Tiên Minh chết sạch hết rồi à? Sao chưa ai ra tiếp khách vậy?" Nam tử kia lớn tiếng quát tháo, giọng nói vang dội khắp nơi.
Như con vịt bị lùa lên bàn mổ, một đệ tử Tiên Minh áo trắng cắn răng nhắm mắt bước ra chống chế: "Phùng Dương Linh Tôn, sư phụ của bọn ta đang ở trong Tiên Minh nghị hội, chỉ sợ tạm thời không thể ra tiếp đón khách."
Chỉ là người mặc áo trắng đều là đệ tử mới nhập môn, vừa nghe thấy đối phương mắng mỏ liền hoảng hốt, tim như bị dọa rớt khỏi lồng ngực, chỉ biết luống cuống trả lời hai câu, hai chân cũng run lẩy bẩy.
"Không dám ra đây à? Đệ tử của bọn ta linh lực bị hút khô chết ngay bên cạnh Tiên Minh rồi, chuyện này các ngươi nghĩ tùy tiện cho qua như vậy được chắc? Hôm nay nếu không cho bọn ta một lời giải thích, ta sẽ phá luôn cửa lớn của các ngươi!" Phùng Dương Linh Tôn gầm lên, tay đã siết chặt chuôi kiếm.
Tống Tiểu Hà nhìn mà lòng run rẩy, vội vàng kéo áo Lương Đàn, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, mấy người kia trông hung dữ quá, hay là chúng ta đi thôi, đừng có đứng đây hóng chuyện."
Lương Đàn đáp: "Đừng lo, phía trước đông người như vậy, cho dù bọn họ có động thủ cũng đánh không tới chỗ chúng ta."
Tống Tiểu Hà còn định nói thêm, đột nhiên cảm thấy chiếc thuyền bay dưới chân rung mạnh một cái, rồi mất kiểm soát lao vút về phía trước — nàng sợ hãi hét to: "Á á á!"