Giọng vừa hô lên đã như quăng đá xuống hồ, khuấy động nghìn tầng sóng. Mọi người đồng loạt ngoái đầu nhìn lại, thấy thuyền bay đang lao thẳng xuống như muốn tông thẳng vào mặt đất, ai nấy đều hoảng hốt né tránh.

Sau một cú chấn động cực mạnh, thuyền "rầm" một tiếng cắm xuống đất. Tống Tiểu Hà bị xóc văng ra ngoài, lăn lông lốc mấy vòng, vừa dừng lại đã quay đầu nhìn — thấy sư phụ mình bị hất bay luôn, rớt cái "bịch" ngay dưới chân Phùng Dương Linh Tôn, dọa người ta giật nảy mình.

Đôi thầy trò mất hết mặt mũi, lồm cồm bò dậy, lập tức túm lấy thuyền bay mà đấm đá xả giận.

Lúc này tất cả các trưởng bối đều đang họp hội nghị Tiên Minh, Phi Phượng Môn lại chớp thời cơ đến gây sự, không có ai đứng ra chống đỡ. Vừa thấy Lương Đàn xuất hiện, lập tức như vớ được cọng rơm cứu mạng, có người nhận ra ngay:

“Là Kính Lương sư tôn đó!”

Thế là đám đệ tử bên dưới cũng chẳng buồn phân biệt có quen hay không, thi nhau gào lên “Kính Lương sư tôn!”, “Sư tôn tới rồi!”, tiếng gọi dồn dập như vạn dân nghênh thánh, tràn đầy hy vọng nhìn về phía “vị cứu tinh mặc áo trắng”.

Lương Đàn chỉnh lại tay áo, phẩy phẩy một cái cho oai, bước tới đứng đối diện Phùng Dương Linh Tôn, bộ dạng y như đang diễn sân khấu lớn.

Nhưng đối diện là người đàn ông cao to vạm vỡ chỉ liếc hắn một cái, hừ lạnh đầy khinh bỉ: “Giấu đầu lòi đuôi, lén lén lút lút, ẻo lả làm màu, đây chính là sư tôn của Tiên Minh các ngươi? Được cái màu mè, cũng chỉ là thứ vô dụng—” Hắn quét mắt một vòng, khinh khỉnh nói tiếp: “Ta thấy Tiên Minh các ngươi chẳng mấy chốc đóng cửa cuốn chiêu sớm thôi.”

Lương Đàn: “…”

Thật ra hôm nay hắn đến Tiền Sơn chính là để xử lý vụ này, chẳng qua ai ngờ mới hạ cánh đã chụp ếch xuống mặt đất, mất mặt không để đâu cho hết. Hắn đành khụ một tiếng, cố giữ phong độ: 

“Việc này ta đã nắm rõ. Về chuyện linh lực bị rút cạn, gần nửa năm nay đã có nhiều trường hợp tương tự, Tiên Minh vẫn luôn cực lực điều, xin chư vị yên tâm — chắc chắn sẽ lôi kẻ thủ ác ra, đòi lại công đạo cho các đệ tử bị hại.”

Phùng Dương Linh Tôn bên kia đã sớm muốn động thủ, nhưng khi nãy ngại mấy đứa đệ tử nhỏ tuổi, không tiện ỷ lớn hiếp nhỏ, nay vừa nghe được những lời này, mắt thấy Tiên Minh còn cử cái loại ất ơ sư tôn gì đó ra tiếp chuyện, liền không muốn nhịn nữa, nhấc tay lên: “Người đều chết hết rồi, công đạo còn có ích gì?”

Và rồi…

  • ẦM!!! —

Một chưởng đánh ra, không để Lương Đàn kịp né, hắn bị hất bay như bao cát, lăn vài vòng trên không trung rồi cắm cái "bịch" xuống đất.

“Sư phụ——!!”
Tống Tiểu Hà hét to, nước mắt bắn như mưa xuân, nhảy cái vèo lao tới.

Nàng lật sư phụ mình lại, thấy người kia mặt cắm đất, khóe môi toàn máu, mắt nhắm nghiền, biểu cảm y như đang chờ thần tiên phát thiệp đưa lên tây thiên, khiến nàng tức khắc òa khóc:

“SƯ PHỤ, NGƯỜI ĐỪNG CHẾT MÀ —— ! HU HU HU ——”
Tiếng khóc từng hồi từng tiếng, vang vọng khắp sân như gọi hồn.

Phùng Dương Linh Tôn cũng không ngờ đánh đại một chưởng lại suýt đánh người ta thăng thiên, chính mình cũng sững người ra một lúc.

Đệ tử Tiên Minh thấy thế lập tức giận sôi máu, nhao nhao chỉ trích tên vạm vỡ kia vô lý quá đáng, không nói đạo lý, hai bên nhanh chóng cãi nhau um sùm, ai nấy đều rút hết khí thế tám đời ra mà đọ giọng.

Mà đúng lúc chiến trường đang nóng hừng hực, người bị đánh nằm dưới đất nãy giờ — Lương Đàn — lặng lẽ hé một con mắt, chọc chọc Tiểu Hà:
“Mau… mau kéo ta ra ngoài kia, tránh xa chỗ này, càng xa càng tốt!”

Tống Tiểu Hà còn lau nước mắt đầm đìa, vừa ngó ngó đám người đang cãi lộn ỏm tỏi, vừa lén lút kéo sư phụ mình lết đi nấp vào bụi cỏ.

Bụi cỏ rậm rạp vừa đúng đủ che lấp người, Lương Đàn lấy khăn tay lau miệng, lắc đầu nhổ máu, rồi dùng lưỡi đẩy răng, phát hiện răng mình… rụng mất hai cái.
Hắn tức thì nghiến răng nghiến lợi (bằng răng còn lại): “Ta năm mươi chín tuổi rưỡi, vì cớ gì phải chịu cảnh đày đọa, bị ép lên sàn chịu ăn đấm như này?!”

“Tiểu Hà, nhanh tìm giúp vi sư hai cái răng rơi đâu mất rồi!”

Tống Tiểu Hà từ lúc thấy sư phụ lộ hàm răng khuyết hai cái, đã đè mặt xuống đất tìm, miệng còn lẩm bẩm: “Xong đời rồi, mọi người quả nhiên nói không sai, răng sư phụ đúng là yếu thật. Một chưởng thôi mà bay mất hai cái, sau này thật sự chỉ có thể ăn cơm mềm sống qua ngày…”

Lương Đàm tức đến run môi: “Ngươi nếu thật sự thương ta, đáng lý phải lao ra liều mạng với tên ác đồ kia! Vì sư phụ rửa hận, lấy lại thể diện cho vi sư!”

Tống Tiểu Hà không đổi sắc, nghiêm túc nói: “Sư phụ nói gì vậy? Đó không phải là rửa hận, đó là nộp mạng. Con là đệ tử duy nhất của người, con chết rồi ai nhặt răng cho người? Đệ tử là để phụng dưỡng sư phụ tới khi chống gậy xuống lỗ mà!”

“Với lại, con chưa từng kỳ vọng gì lớn lao ở người cả… Con chỉ hy vọng răng người cứng thêm chút xíu thôi.”

Cả Tiên Minh, người bị coi là đệ tử vô dụng nhất, chính là Tống Tiểu Hà – khảo hạch hàng tháng đều chỉ miễn cưỡng lết được điểm sàn.

Mà Tiên Minh, sư phụ vô dụng nhất không ai khác, chính là Lương Đàn – người đến họp hội nghị Tiên Minh cũng không đủ tư cách.

Trong khi Tống Tiểu Hà đang cúi rạp trong bụi cỏ tìm răng sư phụ, mắt muốn lé luôn rồi, thì chợt nghe một tiếng hét từ đằng xa vang đến:

“Là Thẩm sư huynh tới rồi!!”

Lỗ tai của Tống Tiểu Hà lập tức dựng đứng lên, đôi mắt tròn xoe tức thì sáng lên như gắn đèn linh thạch, ngoái cổ nhìn về hướng âm thanh hùng hồn phát ra.

Mà tiếng gọi “Thẩm sư huynh” đó — không ai khác, chính là Thẩm Khê Sơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play