Thương Hải Phong là nơi hẻo lánh nhất của Tiên Minh, trên núi chỉ có đúng một đôi thầy trò sinh sống.

Tuy đôi thầy trò này tư chất không cao không thấp, cũng chẳng có bản lĩnh gì, nhưng ở Tiên Minh vẫn coi như có chút danh tiếng.

Sư phụ vô dụng thế nào thì tạm không bàn tới. Còn đứa đệ tử là Tống Tiểu Hà — từ nhỏ đã hay quậy không ít chuyện cười ra nước mắt.

Khi bảy tuổi, Tống Tiểu Hà từng hỏi sư phụ Lương Đàn rằng: "Các đệ tử khác trong Tiên Minh đều có cha mẹ, sao con lại không có?"

Lương Đàn làm sao biết cha mẹ nàng đã đi đâu? Khi Tống Tiểu Hà được đưa đến Tiên minh, nàng chỉ mới một tuổi vừa dứt sữa, gầy trơ xương như khỉ con, vừa nhìn là biết chỉ thiếu ăn thêm chút nữa là toi mạng.

Không ai muốn nhận, đẩy tới đưa lui, thế là nàng bị đẩy tới trước mặt Lương Đàn.

Lương Đàn nghĩ, thôi thì thêm một đôi đũa ăn cơm cũng chẳng sao, thế là thu nàng làm đồ đệ, nuôi bên cạnh.

Chỉ sau này mới phát hiện ra, cái đứa nhỏ này ăn… hơi bị được, một đôi đũa thì gắp không kịp tốc độ ăn của nàng đâu.

Tống Tiểu Hà lớn lên, đúng độ tuổi mèo nghịch chó phá, cộng thêm trên núi ngoài thầy trò ra thì chẳng còn ai, nàng suốt ngày chạy theo Lương Đàn, líu ríu hỏi đông hỏi tây.

Có lần, Lương Đàn đang chuẩn bị đem đồ xuống chợ dưới núi bán, không rảnh trả lời nàng, chỉ ậm ừ cho qua.

Tống Tiểu Hà vẫn không chịu thôi, nhất quyết bám theo hỏi mãi về cha mẹ nàng. Lương Đàn tuỳ tiện đáp: "Đệ tử trong Tiên minh mỗi người mỗi khác, trước kia ở trước núi có một con gà tinh sống tới hơn sáu mươi năm, ngươi biết không? Ngươi chính là do quả trứng nó đẻ ra đó, nên ngươi không có gia đình."

Tống Tiểu Hà nghiêm túc suy nghĩ bằng bộ não bé xíu của mình: Gà tinh đẻ trứng, trứng nở ra mình, vậy gà tinh chính là mẫu thân nàng?!

Thế là ngày hôm sau, nàng chạy đến Tiền Sơn(1) nhận gà làm mẹ, ôm chặt con gà già sáu mươi tuổi không buông, còn khóc bù lu bù loa với người nuôi gà, một hai đòi mang nó về Thương Hải Phong.

Lúc Tống Tiểu Hà ôm con gà sư về tới nơi, Lương Đàn nghe được tin thì đã quá muộn, chuyện cười đã lan ra khắp núi, làm cho mặt mũi ông không còn mảnh nào nguyên vẹn.

Cho đến tận bây giờ Tống Tiểu Hà đã mười sáu tuổi, mỗi lần đến Tiền Sơn vẫn có người lôi chuyện này ra trêu chọc nàng.

Năm đó, Tống Tiểu Hà từng ôm hai quả trứng cùng ăn cùng ngủ, mong chờ một ngày nào đó trứng nở ra tiểu sư đệ, tiểu sư muội để nàng chơi chung. Nhưng chờ mãi, trứng thì vẫn là trứng, chẳng hề có động tĩnh gì. Cuối cùng, nàng buồn bã xách hai quả trứng đến chỗ Lương Đàn, để sư phụ nghĩ cách cho trứng nở.

Nhiều năm trôi qua, chuyện đó sớm bị nàng quẳng lên chín tầng mây, sạch sẽ như chưa từng xảy ra. Ai mà ngờ được, hôm nay lúc nàng dọn dẹp thư phòng của sư phụ, không cẩn thận va vào giá sách, mớ đồ từ trên giá sách rớt xuống đất, trong đó lăn ra... chính là hai quả trứng năm xưa.

Đập nát bét.

Tống Tiểu Hà nhìn đống vỏ trứng bể tan tành, cuối cùng cũng nhớ ra hai đứa em mà nàng từng ôm ấp hy vọng, lòng bùi ngùi thương cảm một trận, cúi người quét dọn, tiện thể gom luôn đống lòng trắng lòng đỏ quét sạch cho gọn gàng.

---

Chú thích:

1. Tiền Sơn: trong truyện này ý của tác giả là chỉ một địa danh, nên Cáo xin phép giữ lại âm Hán Việt như một tên gọi, tác giả có giải thích ở các chương sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play