Vừa mới đặt lưng xuống, Bùi Vân chẳng bao lâu đã thiếp đi mê mệt. Đến khi tỉnh lại, đã bị một tràng tiếng trẻ con oa oa khóc lóc bên ngoài đánh thức.
Trong điện đã tối mịt, chỉ còn một ngọn đèn nhỏ đầu giường cháy leo lắt. Dường như nghe được động tĩnh, có người vội bước vào, đến gần vén màn giường màu lam sẫm.
“Nương nương, người tỉnh rồi…”
Bùi Vân ngồi dậy trên giường, tiếng khóc bên ngoài đã dừng hẳn. Nàng ngẩn ngơ nhìn người mới vào, ánh mắt lướt qua khuôn mặt ấy thật lâu, tựa hồ không dám tin, một lúc lâu sau mới dè dặt cất tiếng:
“Thư Nghiên?”
Người trước mặt, đối với nàng mà nói, vừa thân thuộc, lại vừa xa lạ. Thân thuộc bởi Thư Nghiên, cũng như Thư Mặc, là nha hoàn từ Ô Nam theo nàng vào cung, hầu hạ cận thân đã bao năm. Nhưng xa lạ vì... nàng đã thật nhiều năm chưa từng gặp lại người này.
Bởi lẽ vào mùa thua năm Khánh Trinh thứ hai mươi tư, khi ấy vừa tròn tám năm nàng vào cung, thấy hai người họ đều đã qua tuổi đôi mươi, nàng không nỡ để họ chôn vùi thanh xuân thêm nữa, bèn làm chủ chuyện hôn sự.
Thư Mặc cương quyết không chịu gả, ở lại bên nàng. Còn Thư Nghiên thì được gả cho một vị quan thất phẩm ở kinh thành. Không lâu sau, quan ấy bị điều ra ngoài kinh, Thư Nghiên cũng theo đó rời kinh, sau này cũng không còn gặp lại nàng nữa.
Thư Nghiên thoáng ngạc nhiên, chỉ cảm thấy chủ tử hình như không nhận ra mình, nhưng cũng không quá để tâm, chỉ vội vã quan tâm:
“Nương nương thấy trong người thế nào? Từ lúc Thái tử điện hạ rời đi vào giờ Ngọ, người đã ngủ liền ba canh giờ rồi. Hay là... để nô tỳ mời Thái y đến xem qua một lượt?”
Bùi Vân lòng vẫn còn hoang mang, đang ngờ ngợ mình chẳng phải đã vãng sinh rồi sao? Cớ sao lại thấy Thư Nghiên ở đây?
Chợt nghe đến câu “từ khi điện hạ rời đi vào giờ Ngọ”, nét mày nàng khẽ nhíu.
Thư Nghiên thấy thế, nhớ lại chuyện khi trưa, do dự giây lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khuyên nhủ:
“Nương nương, nô tỳ hiểu trong lòng người chịu nhiều ấm ức, nhưng hôm nay… người thật sự không sợ làm điện hạ phật ý sao? Người xưa nay luôn nhẫn nhịn, hôm nay làm sao thế ạ? Dẫu sao, điện hạ cũng là phu quân của người, là chỗ dựa duy nhất của người trong cung này… Bất luận trong lòng người nghĩ thế nào, bề ngoài cũng nên mềm mỏng thuận theo mới phải.”
Bùi Vân hiểu Thư Nghiên đang nói đến chuyện gì, hẳn là nhắc đến việc nàng thất lễ với Lý Trường Dạ lúc trưa. Nhưng... chuyện đó chẳng phải chỉ là một giấc mộng sao? Nàng rõ ràng đã chết rồi kia mà?
Nàng theo bản năng đưa tay sờ lên cổ mình — ấm nóng, đích thực là cảm giác chân thực. Lại thuận tay véo mạnh một cái, cơn đau khiến nàng khẽ chau mày.
Chẳng lẽ... đây không phải là mộng?