Thư Mặc biết rõ lời này là dành để hỏi mình. Nàng là người do Bùi Vân đưa từ phủ vào Đông cung, hầu hạ bên cạnh từng chút một, trên đời này, ai còn hiểu rõ Thái tử phi hơn nàng?
Nghĩ lại tình cảnh trong điện vừa rồi, Thư Mặc im lặng một hồi mới lên tiếng:
“Hồi bẩm điện hạ, Thái y mỗi ngày đều đến chẩn mạch bình an. Nương nương lần này tuy giữ được tính mệnh, nhưng thân thể đã bị tổn hại nghiêm trọng, Thái y nói, e là khó có thể nhanh chóng bình phục, chỉ có thể từ từ điều dưỡng.”
Nàng hơi khựng lại, rồi dè dặt nói tiếp: “Chỉ là... dù thân thể nương nương đã lành hay chưa, lòng nương nương e là vẫn khó tránh khỏi phiền muộn. Đêm về chẳng thể chợp mắt, đến cả tiểu Hoàng tôn cũng không chịu để nhũ mẫu bế đến gần.”
Thường Lục nghe vậy, lặng lẽ liếc nhìn nàng, ánh mắt sâu xa. Tiểu nha đầu này cũng thông minh lanh lợi, lời ít mà ý nhiều. Mỗi lời đều như ngẫu nhiên mà nói, nhưng lại khéo léo thay chủ nhân giải thích cơn thất thường khi nãy — thân thể suy nhược, lòng loạn tâm phiền, nên mới thốt ra lời lẽ khác thường.
Lý Trường Dạ khẽ rủ mi, hồi lâu sau mới lạnh nhạt phân phó:
“Truyền Thái y viện phải dùng các loại dược tốt nhất. Cô không ở đây, nếu Thái tử phi có gì cần, cứ đến điện Trừng Hoa tìm Thịnh Hỉ là được.”
Thư Mặc khom người nhận lệnh, vừa vặn lúc ấy nghe thấy phía trên vọng xuống thêm một câu:
“Chăm sóc Thái tử phi cho chu đáo.”
Lý Trường Dạ dứt lời, liền sải bước rời khỏi điện. Ánh nắng chiếu lên gấu áo dài, mà trong đầu hắn lại không ngừng vang vọng những lời sắc như dao kia.
Cùng với ánh mắt nàng, lạnh lùng, mỉa mai, lặng lẽ như thể đang nhìn một người dưng lần cuối.
Một Bùi thị như thế, hắn chưa từng thấy bao giờ.
Song cũng chỉ lặng lẽ chốc lát, Lý Trường Dạ liền giãn mày, bước đi vững vàng.
Hắn vẫn luôn tự cho mình hiểu rõ nàng.
Nghĩ nàng chỉ vì bệnh tật, thân yếu lòng phiền, nên mới nhất thời nói năng thất thố. Dù gì thì Bùi thị cũng là người dịu dàng kiệm lời, tâm địa thiện lương, chưa từng khiến hắn phải lo lắng. Nàng tất sẽ sớm suy nghĩ thông suốt, rồi lại như trước, hiểu cho nỗi khó xử của hắn, rồi tự mình thoát khỏi phiền muộn, vui vẻ trở lại.
Chờ hắn từ huyện Đàm trở về, nàng nhất định đã khôi phục như trước đây, vẫn như mọi lần, mỉm cười đón hắn nơi ngoài điện, không oán không trách.