Những lời này vừa lọt vào tai, giọng điệu đều ngập tràn sự trách cứ, tim Thường Lục sợ đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn lặng lẽ liếc nhìn mấy cung nữ đang hầu bên ngoài điện Linh Lang, ai nấy đều mặt cắt không còn giọt máu, lo lắng nhìn về phía chủ tử nhà mình, đến hơi thở cũng không dám nặng.

Thường Lục thực không hiểu hôm nay Thái tử phi sao lại như thế.

Nghĩ đến chuyện Thái tử và Thái tử phi kết thành phu thê đã bảy năm, tuy chẳng thể nói là tình sâu nghĩa nặng, nhưng cũng coi như tương kính như tân(*). Thái tử phi xưa nay luôn dịu dàng, đoan thục, chưa từng vì chuyện nhỏ mà giận dỗi, càng chưa từng oán trách điện hạ nửa lời.

Thế mà hôm nay — một phen lời lẽ ấy, đã đủ để thấy trong lòng nàng tích tụ bao nhiêu giận hờn.

Trong nội điện tĩnh lặng như tờ, lặng đến mức tiếng kim rơi cũng nghe thấy. Một lúc sau, Thường Lục lo sợ bầu không khí cứ đông cứng như vậy, bèn lấy hết can đảm bước tới, khẽ khàng thưa: “Điện hạ, thời giờ cũng không còn sớm, nên khởi giá rồi ạ.”

Lý Trường Dạ tựa như không nghe thấy, giữa mi tâm đã hiện rõ một vết hằn sâu. Chốc lát sau, một giọng nói trầm thấp như vang từ đáy cốc khẽ khàng vang lên bên tai Bùi Vân:

“Nàng làm sao thế?”

Nàng làm sao ư?

Nàng chỉ là, đã quá mỏi mệt. Cùng hắn sống như vậy…  đã quá đủ rồi!

Nàng lặng lẽ nhìn thẳng vào gương mặt Lý Trường Dạ, thấy hắn nghe hết những lời mình nói, vậy mà vẻ mặt vẫn bình thản như nước, không một chút gợn sóng. Bùi Vân chỉ cảm thấy lòng mình trống rỗng, thậm chí… có phần nực cười.

Cũng phải thôi. Nếu hắn thực sự là người biết cảm thông, chu đáo, biết quan tâm, thì nàng ngay sau khi bái đường lại sớm trở nên tâm tàn lạnh ý đến vậy? Giờ đây lời nàng trách cứ, e là trong mắt chàng chẳng khác gì một cơn giận dỗi vô cớ, do nàng không khống chế được cảm xúc mà buông lời hồ đồ.

Bùi Vân chỉ thấy như một quyền đánh vào bông mềm, cảm thấy vô cùng nhàm chán, có nói thêm đi chăng nữa, cũng chỉ là phí lời.

Sau khi trút hết oán khí, nàng bỗng thấy cả người như bị rút sạch sức lực, đầu óc choáng váng, tay chân bủn rủn. Thầm nghĩ, có lẽ đã hết thời gian, bản thân sắp bước vào Quỷ Môn quan, đi đến Hoàng Tuyền rồi.

Nàng khẽ nhìn chàng, đôi môi khẽ động: “Điện hạ cứ việc đi. Từ nay về sau, muốn đi thì đi, cũng không cần phải báo với thần thiếp. Dẫu sao từ trước đến nay, điện hạ cũng chưa từng quan tâm thần thiếp nghĩ gì.”

Lời này, giọng nàng nói ra nhẹ tênh như gió thoảng, chẳng trách móc, chẳng oán hờn, chỉ như đang trần thuật lại một sự thật mà thôi.

Nói xong, nàng quay mặt vào trong, lặng lẽ nhắm mắt, chẳng buồn liếc thêm một cái.

Mười ba năm qua, nàng lần nào cũng cung tiễn bước hắn đi. Nhưng lần này — nếu đã là một giấc mộng — nàng không cần phải tuân thủ khuôn phép, quy củ chán ngắn này nữa. Cuối cùng cũng có thể sống vì bản thân mình mà thoải mái một lần.

Lý Trường Dạ nhìn dáng người tiều tụy gầy yếu nằm đó, không nói một lời. Qua một lúc lâu, chàng mới đứng dậy rời đi.

Thường Lục cùng mấy cung nữ lặng lẽ nối bước phía sau. Vừa ra đến ngoài điện, chỉ thấy Lý Trường Dạ bỗng dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Thái y mỗi ngày có đến chẩn bệnh không? Thân thể Thái tử phi hồi phục ra sao rồi?”

*Chú thích

Tương kính như tân(xiang jin ru bing) là thành ngữ hán việt, mang ý nghĩa vợ chồng, bạn bè, người thân đối xử với nhau lễ độ, tôn trọng như lúc ban đầu, cũng là cách chơi chữ của tác giả đặt tựa đề cho bộ truyện này =)) 

Tương kính như băng(xiang jin ru bing), chữ băng và tân đồng âm khác chữ, khác nghĩa. Băng ở đây có nghĩa lạnh giá như băng =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play