Dù rằng trong mắt người ngoài, Lý Trường Dạ có bao nhiêu phong quang tế nguyệt, quân tử vô song, nhưng trong mắt Bùi Vân, cả đời này người nàng chán ghét nhất chính là vị phu quân này.
Nàng đối với hắn oán hận không ít chuyện, nhưng nếu nói chuyện khiến nàng oán hận nhất, chính là chuyện ngày hôm nay vào sáu năm trước, hắn đột nhiên đến Lâm Lang cung, bỏ lại một câu hắn sắp phải đi xa.
Thái tử bận rộn chính sự, lại thường xuyên bị đương kim thiên tử phái đi khắp nơi quan sát dân tình, từ khi nàng nhập chủ Đông Cung đến nay, cùng hắn gần ít xa nhiều, sớm đã quen thuộc.
Nàng không hề bất ngờ việc hắn lại sắp đi xa, nhưng duy nhất lần này, nàng quả thật không thể nhẫn nhịn được nữa. Khi sinh Chân nhi, nỗi đau nàng chịu đựng so với lúc sinh Cẩn nhi lớn hơn gấp trăm lần, Chân nhi thai vị không đúng, nàng cứng rắn chịu đựng đau đớn để nắn chỉnh thai vị, sau khi sinh liền bị băng huyết, máu nhuộm đỏ nửa cái chăn giường, nguy hiểm đến mức suýt chút mất mạng.
Lúc nàng cửu tử nhất sinh, hắn không ở bên cạnh, chờ đến khi hắn quay về, cũng chỉ nắm tay nàng nói vài lời sáo rỗng “vất vả cho nàng”, rồi sau đó vài hôm lại đi mất dạng.
Nàng cũng hiểu rõ, những lời hắn vừa thốt ra không hề nói dối hay mượn cớ. Lòng hắn luôn chứa muôn dân thiên hạ, nhưng những lời ấy, lại như nói nàng đáng lẽ phải hiền đức rộng lượng, nếu nàng không nhịn xuống, lại như trẻ con giận dỗi, không phân nặng nhẹ, không xứng với vị trí Thái tử phi này.
Những đạo lý này, Bùi Vân đều hiểu rõ, vì lê dân trăm họ mà khó tránh khỏi để nàng chịu thiệt thòi, nàng cũng không phải không biết nặng nhẹ, nhưng nàng cũng là con người, không phải thánh nhân, không thể nào sau khi trải qua vô số đau thương, lại coi như không oán không hận.
Cũng bởi lẽ đó nàng càng hận hắn, vì dùng những lời đạo lý này mà ép nàng không thể không nhẫn nhịn.
Nàng luôn cảm thấy, từ khi bước vào Đông Cung này, tựa như chính mình bị giam cầm trong chiếc lồng “khuôn phép”, từng bước trói chặt, không cách nào thoát ra.
Lý Trường Dạ trông thấy hai hàng môi nàng mím chặt, không nói lời nào, không như trước đây biết nhìn đại cục mà tiếp nhận, nghĩ có thể nàng đang không vui.
Xét cho cùng thì cũng không có gì đáng trách.
Hắn dựa theo kịch bản cũ, lựa ra những lời tốt đẹp, ngữ khí ôn nhu tiếp tục nói: “Nghe nói ở huyện Đàm nổi danh là nơi sản xuất ra gấm vóc cực phẩm, ánh sáng lưu ly, sắc màu rực rỡ, rất thích hợp may y phục, đợi Cô quay về, sẽ thay nàng chọn ra vài cuộn, được không?”
Lại những lời lẽ cũ rích.
Nếu nói những câu đạo lí ban đầu khiến nàng không thể phản bác nỗi, thì những câu sau, khi vừa lọt vào tai, đã trực tiếp khơi dậy sự ủy khuất, tủi thân sâu trong lòng nàng bấy lâu.
Nàng đột ngột ngồi thẳng lưng, đôi mắt nhìn thẳng nam nhân trước mặt, bật ra một nụ cười khẩy nhẹ nhàng trong nội điện yên ắng, nghe ra càng thêm rõ ràng.
“Điện hạ đây là thật lòng tặng lễ vật cho thần thiếp, hay chỉ là muốn bù đắp qua loa cho xong chuyện, giảm bớt sự áy náy trong lòng người?”
Bất ngờ nghe được lời này, nội điện như vang lên một tiếng hít thở nhẹ, không mấy rõ ràng. Người hầu thân cận Thái tử Thường Lục hai mắt mở to, dường như không tin vào mắt mình rằng những lời này được thốt ra từ miệng vị Thái tử phi ngày thường ngôn hành đều đoan chính, hòa nhã này.
Hắn hoảng hốt, tim đập mạnh, mắt vội hướng về phía chủ tử đang ngồi bên giường, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn vẫn kiên định, vững chải, thẳng tắp như tùng.
Thường Lục nhìn không thấy, nhưng người đối diện Lý Trường Dạ là Bùi Vân nàng đây đang bốn mắt nhìn nhau, thì thấy rõ mồn một thần sắc của người đàn ông này.
Hắn khép chặt môi mỏng thành một đường, đôi mắt nhíu lại, ánh nhìn sắc bén như dao mang theo sự tìm tòi, chăm chú rơi vào người nàng.
Nếu là trước đây, khi nhìn thấy ánh mắt này của hắn, Bùi Vân sẽ phải cân nhắc, thận trọng, dè dặt, e ngại làm hắn phật lòng.
Nhưng lần này, có lẽ vì đây là cơ hội duy nhất mà ông trời ban cho nàng trước khi chết, nàng cũng không còn sợ hãi, ngược lại hơi nâng cằm lên, giọng điệu mang chút châm biếm.
“Ngài đây có phải hay chăng cho rằng, thê tử chẳng qua cũng chỉ là thứ đồ trang sức, chỉ cần cho người đủ thể diện, thay người sắp xếp mọi thứ chu toàn, đâu ra đấy là được, còn lại chẳng cần quan tâm điều gì, sau thì hứa qua loa dùng vài món lễ vật bù đắp. Về mấy món lễ vật kia, bất quá cũng chỉ thuận miệng phân phó vài câu, để hạ nhân chuẩn bị mà thôi, nếu đã như vậy, Điện hạ hà tất phải cất công đến đây hỏi thần thiếp?”