Nam nhân đang dìu nàng uống nước sở hữu dung mạo phi phàm, thần thái xuất chúng. Khí chất trên người hắn cao quý đến lạ thường, lạnh lùng như được phủ bởi lớp băng tuyết ngàn năm, không thể nhầm lẫn với bất kỳ ai…
Người sỡ hữu phong thái, khí chất bực này ngoài vị Thái tử điện hạ – Lý Trường Dạ – phu quân của nàng thì còn có ai?
Một cơn chán ghét trào dâng trong lồng ngực, gần như không thể kìm nén, suýt nữa đã phun ra thành tiếng. Nhưng rất nhanh, Bùi Vân kịp thời ý thức lại…
Kỳ lạ thay — gương mặt kia dường như lại trẻ trung hơn trong trí nhớ của cô.
Lý Trường Diệp thấy ánh mắt hoài nghi của thê tử đang nằm trong vòng tay mình nhìn chằm chằm vào hắn, cũng khẽ nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Tuy lần này hắn trở lại Lâm Lang điện mà không cho người thông truyền, khiến Bùi Vân đang nghỉ ngơi trên giường đột ngột tỉnh dậy, nhưng với sự hiểu biết của hắn về vị Thái tử phi này — dù đang bệnh nặng, chỉ cần thấy hắn, tất sẽ lập tức gượng dậy hành lễ, không để thất lễ chút nào.
Bởi lẽ nàng xưa nay luôn là người giữ lễ nghi chu toàn nhất.
Thế mà lần này... nàng lại chỉ trừng mắt nhìn hắn, mãi không nói một lời. Không còn là dáng vẻ điềm đạm, đoan trang, ôn nhã thường ngày, nụ cười lễ độ cũng chẳng thấy đâu. Chỉ còn lại ánh mắt nghiêm nghị, đôi mày nhíu chặt — nhìn hắn, ánh nhìn kia chất chứa sự xa lạ khó tả.
Lý Trường Dạ cũng không để ý quá lâu, chỉ cho rằng Bùi Vân nằm trên giường bệnh lâu ngày nên hồ đồ. Nghe nói lần sinh nở này nàng chịu khổ không ít, kéo dài suốt một ngày một đêm, rất cực nhọc, vì vậy dù sinh xong con đã mười mấy ngày, vẫn cần nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Cả hai lần nàng sinh con, hắn đều không thể ở bên. Lần này càng thêm trắc trở vì huyện Đàm đường sá xa xôi, chờ hắn quay về thì hài tử đã ra đời ba ngày rồi.
Trong lòng Lý Trường Dạ cũng cảm thấy áy náy với Bùi Vân, suy nghĩ một lúc, liền mở miệng trước: “Huyện Đàm đê điều sắp hoàn thành, thực ra nơi đó thuộc Dục Châu, hầu như năm nào cũng ngập lụt, dân tình lầm than, việc này liên quan đến sự an nguy của trăm họ trong cả châu, là chuyện đại sự liên quan tạo phúc dân sinh. Cô không thể không đi, chỉ sợ hôm nay lại phải khởi hành…”
Vẫn còn đang nghi hoặc, Bùi Vân nghe đoạn lời vô cùng quen thuộc ấy, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Xây dựng đê điều ở huyện Đàm?
Nàng vẫn còn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy là sự việc xảy ra năm Khánh Trinh thứ hai mươi ba, cũng chính vào năm ấy, hài tử thứ hai của nàng và Lý Trường Dạ, Lý Chân ra đời.
Vừa nghĩ đến đứa con trai thứ hai này, từ trong ngực nàng lập tức dâng lên một nỗi đau âm ĩ, lại hướng mắt đến nam nhân trước mặt, dường như đã ngộ ra được điều gì đó.
Hoặc có lẽ ông trời nay đã biết nỗi oán hận trong lòng nàng, nên đã cho nàng một cơ hội trước khi lâm chung, được một lần thỏa mình trút hết nỗi lòng chăng?