"Nghịch tử! Nghịch tử!”
Mạc Tang tung hoành trong rừng suốt bao năm, chiếm lĩnh toàn bộ vùng Nam bộ, trở thành bá chủ một phương. Nhưng dù là lão tướng từng trải bao nhiêu chiến trận, nó cũng không thể ngờ, chuyện khiến nó tức đến nghẹn nhất đời này… lại xảy ra trên người con trai mình.
Nó chưa từng thấy con hổ Đông Bắc nào lại phải dựa dẫm vào một con đực khác để sống, chưa từng thấy!
Còn chuyện “ăn bám” thì đúng là từng thấy rồi đấy — nhưng ít ra Louis là “ăn bám cha mẹ”, chứ không phải đi lấy lòng con hổ khác!
Nó quất đuôi mấy lần thật mạnh, đi tới đi lui trong rừng, tiếng thở phì phò đầy nặng nề, chất chứa giận dữ. Móng vuốt vung lên đập thẳng vào thân cây, để lại mấy vết cào sâu hoắm.
“Rõ ràng hồi trước đâu có như vậy… Sao lại thành ra thế này? Rốt cuộc là lệch ở khúc nào rồi?”
Mạc Tang chỉ thấy chuyện này quá sức phi lý. Trước đây Lục Sâm từng muốn tranh lãnh địa với nó, kết quả bị nó đuổi đi. Giờ thì hay rồi — không giành nữa, chuyển sang ăn bám luôn!
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này là trong lòng nó lại như có thứ gì mắc nghẹn, vừa bực vừa xấu hổ. Nó đi vòng vòng, sốt ruột đến mức muốn đập đầu vào đá. Ngày xưa còn cười Louis là con hổ lạc loài, giờ mà chuyện này tới tai Louis thì… với cái tính thích buôn chuyện khắp rừng như nó, thể nào cả khu rừng cũng biết mất!
Giờ nghĩ lại, Mạc Tang thà để Lục Sâm ăn bám mình còn hơn.
Ít ra coi như cũng có “tiền lệ” rồi, cũng không đến nỗi mất mặt thế này.
Hổ xưa nay lấy hung mãnh làm vinh, lấy dũng cảm làm danh. Mà cái kiểu của Lục Sâm trong mắt Mạc Tang thì đúng là… rất đáng đánh.
______
Trong khi Mạc Tang đang nổi điên đi tới đi lui, thì ở một nơi khác, Lục Sâm và Mục Hách đang kề cận thân mật, vừa đuổi được Mục Lạp đi, giờ cả vùng Tây Nam và Trung tâm gần như hợp lại làm một — chính là lãnh địa của hai con hổ.
Lục Sâm nhẹ nhàng vẫy đuôi, cảm thấy thời tiết hôm nay thật vừa ý — hoa đang nở, mưa vừa tạnh, đất còn ẩm, móng giẫm lên bùn mềm mềm, rất thoải mái.
Cạnh anh còn có một con hổ đang giúp mình chải lông, chiếc lưỡi đầy gai nhẹ nhàng liếm dọc sống lưng, khiến Lục Sâm sướng tới mức cong cả đuôi lên.
“Thích à?”
Mục Hách hỏi, trong khi vẫn vọc nước dưới móng, nước bắn lên cả mặt. Nó lắc đầu một cái, nước văng tứ tung. Rồi lại cúi xuống, liếm nhẹ lên mặt Lục Sâm, cọ cọ vào người đối phương.
Động tác thể hiện sự thân mật ấy, Lục Sâm rất hưởng thụ. Đuôi của anh khẽ cong, vô thức quấn lấy đuôi Mục Hách, quấn rồi lại buông, cứ như trêu chọc.
Mục Hách quay đầu nhìn hai chiếc đuôi đang rối rắm vào nhau, cọ người sát lại gần hơn.
Nó mạnh tay quá, chạm một cái mà Lục Sâm cũng bị đẩy lệch đi chút xíu. Cuối cùng, Lục Sâm đành quay đầu lại cắn nhẹ vào người nó một cái, cảnh cáo rằng đừng có nhiệt tình quá đà. Mục Hách hiểu ý, nhẹ nhàng hơn. Nó lấy đầu húc nhẹ vào người Lục Sâm, còn anh thì thở dài một hơi.
“Hmm?”
Mục Hách nghiêng đầu, trong mắt hiện rõ sự ngờ vực.
“Anh biết hát không?”
Lục Sâm hỏi.
Mục Hách lại nghiêng đầu. Nó chỉ biết gầm gừ, biết gào rống — nhưng nếu là Lục Sâm nói, thì dù là gì nó cũng sẵn sàng nghe thử.
Lục Sâm liếc nhìn ánh mắt tin tưởng tuyệt đối của con hổ trước mặt, không khỏi nở một nụ cười trêu chọc.
Lần đầu gặp nhau, con hổ này ranh mãnh tới mức khiến người khác không thể lơ là. Thế mà càng ở lâu bên nó, lại càng trở nên đơn giản dễ đoán, ngay cả bị lừa cũng ngọt ngào tình nguyện tin.
“Vậy nghe em hát, rồi học theo.”
Lục Sâm vẫn còn nhớ rõ cái lần đầu tiên thử kĩ năng của hổ — cái giọng the thé đó chính là vết nhơ trong đời hổ của anh.
Anh lắc đầu, hất bay ký ức đen tối đó, rồi nghiêm túc:
“Nhìn em. Học theo."
"Hai con hổ~ hai con hổ~ chạy thật nhanh~ chạy thật nhanh~…”
Một con chim đang đậu trên cây nghe tiếng lạ bên dưới, lập tức quyết định đổi tổ.
…
“Anh học được chưa?”
Lục Sâm hát đến mệt phờ người, vậy mà con hổ to xác trước mặt vẫn còn ánh mắt mơ màng, cứ như chưa hiểu đây là trò gì.
Cái vẻ ngây ngô đó — thật sự quá mức gợi cảm.
Lục Sâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy một lúc, rồi bất ngờ lao tới vồ lấy Mục Hách.
Mục Hách cũng không né tránh, để mặc Lục Sâm đè mình xuống hồ nước phía sau.
Nước không sâu, với hai con hổ thì chẳng đáng ngại gì. Làn nước mát lạnh thấm ướt lớp lông của cả hai, Mục Hách bị đè phía dưới, bụng nó áp sát lấy bụng của Lục Sâm, bốn mắt nhìn nhau, nó không có chút phản kháng nào, hoàn toàn mặc cho Lục Sâm muốn làm gì thì làm, trọn vẹn tin tưởng mà giao phó chính mình.
“Thật đẹp.” Lục Sâm lại gần, nhẹ nhàng liếm lên mặt Mục Hách, đầu lưỡi khẽ chạm vào sống mũi nhạy cảm nhất của đối phương khiến Mục Hách hơi dịch người đi theo phản xạ, nhưng rất nhanh, Lục Sâm đã liếm đến cổ nó. Ban đầu Mục Hách còn cố nín nhịn, một lúc sau mới khàn giọng hỏi: “Em muốn làm gì?”
“Cùng ngâm nước với anh chút thôi.” Lục Sâm khẽ vẫy đuôi, lắc lắc người cho nước rơi bớt rồi chuẩn bị buông Mục Hách ra để leo lên bờ. Trêu đùa con mèo lớn này cũng đủ rồi, nhưng cảm giác hình như không khí có gì đó không ổn… Theo bản năng của loài thú trước hiểm nguy, Lục Sâm cảm thấy tốt nhất nên rút lui.
Chơi thì chơi, nhưng không thể vượt giới hạn.
Song đúng lúc anh định quay người lên bờ thì sau lưng vang lên tiếng nước bắn tung. Biết Mục Hách đã dậy, nhưng anh không ngờ đối phương lại bất ngờ bổ nhào tới, đè ngược anh xuống nước, còn ngậm gáy kéo ngược lại.
“Này? Này! ! ! Anh làm gì?!” Lục Sâm bị kéo lại thì hoảng loạn thật sự, lập tức quay đầu nhìn Mục Hách nói: “Em không chơi nữa, lên bờ đi!”
“Không chơi nữa?” Mục Hách nghiêng đầu nhìn anh, chóp mũi chạm chóp mũi, nhẹ nhàng liếm mặt Lục Sâm bằng răng nanh hở khẽ, rồi bất ngờ hất mạnh, lật Lục Sâm lại trong nước, khiến sóng bắn tung vào bụi rậm gần đó. Mục Hách lắc đuôi, chắn ngang lối lên bờ của Lục Sâm.
Phải nói thật, nó trước đó còn chưa từng nghĩ đến việc nghịch nước, nhưng chính Lục Sâm lại cho nó ý tưởng, mở ra một kiểu chơi mới.
Lục Sâm nhìn Mục Hách bằng ánh mắt hoảng hốt. Tính ra, đúng là đang vào kỳ động dục, nhịp thở của Mục Hách bắt đầu nặng nề, đuôi nó quẫy nước liên tục đầy bồn chồn, tai cũng hơi ép về sau, rồi nó lại tiến tới gần, cẩn thận ngửi mùi trên người Lục Sâm.
Bao nhiêu lần ngửi rồi, nó vẫn thích hương vị ấy, mà còn càng lúc càng say.
“Bình tĩnh, chỗ này không thích hợp, lên trước đã.” Lục Sâm cào cào nước, bắt đầu thấy hối hận, anh không nên đùa dai đến thế. Phát tình vốn đã khó chịu, mà nếu lại ở dưới nước thì…
“Ừm?” Mục Hách nhìn Lục Sâm, lại liếc về phía bờ. Một móng vuốt của nó đã mất kiên nhẫn mà cào đá, đẩy ra một tảng lớn, rồi lại ghé sát Lục Sâm, nói khẽ: “Thử xem?”
“…” Lục Sâm nhìn nó.
Một hồi lâu sau, Lục Sâm khẽ nâng đuôi lên, trầm giọng: “Chỉ một lần thôi đấy.”
...
“Gào ——” Tiếng hổ gầm vọng khắp rừng sâu, những con hổ khác định bước vào lãnh địa ấy nghe thấy đều do dự, rồi quyết định đổi đường.
Còn Lục Sâm lúc này đang mệt mỏi nằm trên bãi cỏ, đuôi khẽ đong đưa, mắt nhìn theo Mục Hách vừa từ dưới nước bước lên.
Mục Hách ngậm theo một con cá, là chuẩn bị cho Lục Sâm ăn. So với nó thì khẩu vị của Lục Sâm phong phú hơn nhiều, cái gì cũng muốn thử một lần, dù là món không nằm trong thực đơn của loài hổ. Nhưng Mục Hách luôn sẵn sàng chiều theo anh.
“Làm hổ thật tốt, không phải đi làm, không phải nghĩ chuyện lập nghiệp, càng chẳng phải lo lúc chết chôn ở đâu.” Lục Sâm có hoàn cảnh gia đình không giống người bình thường. Không ai quá để tâm đến anh, anh cũng ít phải nhớ thương ai. Mãi đến khi gặp Mục Hách, anh mới cảm nhận được cảm giác “được đặt trong tim” là như thế nào.
Lần đầu tiên anh hiểu được, thì ra “thích” là như vậy.
“Cá.” Mục Hách đặt con cá xuống cạnh anh. Cá còn sống, vùng vẫy không ngừng, đúng là dù to đến đâu thì hổ vẫn là mèo – bản năng bắt cá chẳng sai được. Trước kia Lục Sâm nuôi hai con mèo, chúng cũng rất thích bắt cá, còn bắt cả gián, chuột, bướm… rồi mang về đặt trước mặt anh như “quà tặng”, khiến anh dở khóc dở cười.
Giờ thì không thể quay lại nữa rồi. Mèo chắc đã được bạn thân đem về nuôi tiếp – cũng không còn gì vướng bận.
Lục Sâm dùng vuốt giữ cá, ngoạm một cái, mổ bụng phanh thịt dễ như bỡn.
Xử lý cá xong, Mục Hách đã lại đi săn. Lần này mang về con mồi Lục Sâm yêu thích nhất – một con hoẵng nhỏ. Thịt hoẵng săn chắc, mềm ngọt, cá tuy ngon nhưng chỉ là món lót dạ, muốn no vẫn phải là thịt.
Mục Hách đã cắn gãy cổ con hoẵng, con mồi mới chết, còn tươi rói. Lục Sâm nhanh nhẹn ngoạm lấy đùi sau, kéo mạnh, rồi dùng vuốt xé xác, cúi đầu gặm thịt ngon lành.
Mục Hách chỉ lặng lẽ ngồi bên nhìn. Chờ Lục Sâm ăn xong, nó mới dọn sạch phần còn lại, rồi lại nằm sát bên, tiếp tục liếm lông cho đối phương.
Chải lông cho bạn đời là việc mà mỗi con hổ Đông Bắc đều rất yêu thích. Chúng cọ sát mặt vào nhau, đôi khi còn để nanh khẽ chạm vào nhau – đó là chút thân mật nhỏ giữa hai con hổ.
“Lãnh địa trung tâm và tây nam đã hợp nhất.” Mục Hách cọ nhẹ vào Lục Sâm, khẽ nói: “Anh đang nghĩ, hay là… mở rộng thêm?”
Bản năng dã thú luôn là xâm chiếm, mở rộng địa bàn. Hiện tại là thời điểm Mục Hách sung sức nhất – thời kỳ chinh phạt lý tưởng nhất. Nhưng trước khi hành động, nó vẫn muốn hỏi ý Lục Sâm.
Lục Sâm suy nghĩ chốc lát, nói: “Lãnh địa của Louis.”
Ngay khi Mục Hách đề cập, anh đã đoán được đối phương đang nghĩ gì. Quả thực, giờ là lúc thích hợp để thôn tính lãnh địa của Louis, chỉ cần từ từ gặm nhấm từ biên giới mà thôi.
Nó nhẹ nhàng vẫy đuôi, gật đầu: “Được. Bước đầu tiên nên bắt đầu từ đâu?”
_____
Ở tận lãnh địa phía đông, Louis hắt hơi một cái, lắc lắc đuôi, quay đầu nhìn về hướng trung tâm, tiếc nuối lẩm bẩm: “Tiếc thật đấy, đánh không lại Mục Hách. Nếu đánh lại thì hay rồi, lãnh địa lớn như vậy… ai mà không thèm!"
Nó khẽ thở dài, đuôi vẫn đong đưa, vừa đi dọc theo hồ, vừa tuần tra địa bàn, đuổi những kẻ xâm nhập xa lạ.
Dưới ánh trăng, một con đại bàng sải cánh trên không trung, lao vào rừng rậm rồi biến mất.
Rừng sâu, một lần nữa lại chìm vào màn đêm tĩnh lặng, mà vẫn ngập tràn nguy cơ.