“Trời mưa rồi à?”

Cơn mưa rào bất ngờ đổ xuống khiến nhân viên trong sở thú trở tay không kịp, du khách thì vội vã chạy tìm chỗ trú. Mấy con vật cũng theo bản năng quay về chuồng của mình, chỉ còn lác đác vài đứa cứng đầu, cứ khăng khăng nằm lỳ ngoài trời.

“Lẳng Lặng?”

Một nhân viên vỗ vào chiếc thau sắt trong tay, tạo ra tiếng động để thu hút sự chú ý của một con hổ Đông Bắc. Khi thấy nó quay đầu nhìn lại, giọng người kia lập tức dịu xuống:

“Lại đây nào, Lẳng Lặng, tới ăn nè.”

Con hổ vẫn nằm yên ngoài trời, lười biếng cuộn mình trên tảng đá giả. Nó hững hờ vung vẩy cái đuôi, rồi cúi xuống liếm nhẹ lòng bàn chân, cuối cùng thở ra một hơi dài, nặng nề.

Trên trời, mưa trút xuống như thể ông trời dội nước cả thùng. Những giọt mưa nện vào mu bàn tay, nghe rõ cả tiếng.

“Giám đốc Lục.” Một giọng nữ vang lên. “Anh vào trong trú mưa đi ạ.”

“Ừm.” Lục Sâm đáp nhẹ, rồi quay người bước đi.

Một người đàn ông cầm ô đứng bên ngoài khu nuôi hổ, lặng lẽ nhìn qua lớp kính dày vào bên trong. Trong khu này có mấy con hổ được nuôi chung với nhau, khá hòa thuận, sống ổn định. Phần lớn đã tự giác tránh mưa từ nãy, chỉ còn một con vẫn nằm lì trên tảng đá giả, chẳng rõ đang làm gì.

Mưa đối với động vật vốn chẳng là gì, nhưng theo bản năng, chúng vẫn thích tìm chỗ trú. Dù sao thì bị mưa xối ướt hết lông cũng chẳng dễ chịu gì.

“Lẳng Lặng, về chuồng đi con, mau nào!” Nhân viên chăm sóc lại gọi một tiếng. Mấy “anh lớn” khác đều đã ngoan ngoãn quay về, chỉ mỗi Lẳng Lặng là cố chấp không chịu động đậy, cứ lì lợm nằm ngoài trời.

“Có chuyện gì thế?” – Lục Sâm hỏi.

Nghe tiếng anh, nhân viên quay đầu lại thì thấy Lục Sâm chẳng biết đã đi tới từ lúc nào. Cậu nhân viên vội trả lời:

“Mấy hôm trước có một con hổ bị thương được đưa đến. Khi đó trong chuồng không còn phòng trống nên tạm để bên cạnh chuồng của Lẳng Lặng. Ai ngờ nó lại ‘cảm nắng’ con kia. Bây giờ con hổ bị thương đã hồi phục rồi nên được chuyển đi nơi khác, còn Lẳng Lặng thì cứ nằm đây mãi, có vẻ đang tìm xem người ta đi đâu.”

Mà quả thật, chỗ tảng đá này là nơi cao và rộng nhất khu, từ đây có thể quan sát bao quát được khá nhiều hướng.

Khi Lục Sâm và nhân viên đang nói chuyện, hai cái tai đầy lông mềm mại của con hổ khẽ giật một cái. Rõ ràng là nghe thấy giọng Lục Sâm. Nó xoay đầu lại, nghiêng nghiêng cái cổ, xác nhận người đến là anh thì lập tức đứng bật dậy, chỉ vài bước đã nhảy khỏi tảng đá, vô cùng phấn khởi đi về phía anh.

Hổ vốn là loài dữ, hiếm khi thân thiết với người lạ. Nhưng Lẳng Lặng lại là ngoại lệ – lúc nó sinh ra, Lục Sâm có mặt bên cạnh, sau này cũng chính tay anh nuôi nó lớn. Với anh, nó đặc biệt thân thiết.

Con hổ to tướng tiến sát bên anh, thân mật dụi đầu vào người Lục Sâm. Nó chẳng biết mình bây giờ đã to cỡ nào, vẫn cứ nghĩ mình là một con hổ con nhỏ xíu như hồi trước, cứ thế dùng sức dụi dụi mãi. Lục Sâm bị đẩy lùi hẳn hai bước, phải vịn tay vào lan can mới đứng vững.

Lẳng Lặng ướt nhẹp vì dầm mưa, nó lắc mình một cái, khiến nước bắn tung tóe. Mấy người đứng gần không kịp né, đều bị văng ướt cả. Vậy mà nó còn rất thỏa mãn, dường như cố tình nhào tới Lục Sâm thêm lần nữa. Nhìn cảnh anh bị ướt như chuột lột, cái đuôi của nó vểnh lên cao đầy vui vẻ – cảm xúc gần như viết hết trên mặt.

“Ngoan nào.” – Lục Sâm đưa tay lên xoa đầu nó. Việc này nếu là người khác thì chắc chắn không dám làm, nhưng Lẳng Lặng lại rất phối hợp, nó ngẩng đầu lên, khẽ gầm một tiếng như đáp lại, sau đó còn chủ động dụi đầu vào tay anh, nheo mắt tận hưởng.

“Lẳng Lặng vẫn nhớ rõ anh lắm.” – Nhân viên đứng bên cười nói.

Lục Sâm nhìn con hổ to đang thân mật dụi vào người mình, ánh mắt bỗng dịu hẳn đi.

Sau một vòng đi thị sát sở thú, buổi tối Lục Sâm có một cuộc hẹn ăn uống. Uống vài ly xong, anh quyết định không về mà chọn tạm một khách sạn gần đó để nghỉ. Một thân một mình, với anh thì ngủ ở đâu cũng không thành vấn đề. Lấy phòng xong, anh thẳng lưng nằm luôn xuống giường.

Trong bụng hơi cồn cào, có cảm giác buồn nôn nhưng lại không nôn ra được. Anh chống tay nửa ngồi dậy bên giường, rồi loạng choạng vào phòng tắm, vốc nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo. Sau khi tắm qua loa một chút, anh đi ra, nằm vật xuống giường và thiếp đi rất nhanh.

Lục Sâm vốn là người dễ ngủ, uống rượu vào lại càng dễ, cứ nằm xuống là ngủ như chết.

Trong giấc mơ, đầu anh vẫn đang quay cuồng vì chuyện ở sở thú: gấu đen trong khu của mình đánh nhau, sư tử thì thất tình nên buồn bực không chịu ăn, lũ sói thì ngày nào cũng hú vang khiến mấy khu lân cận phát rồ… Còn có một con hổ Đông Bắc giao tiếp xã hội giỏi đến mức không khác gì người hướng ngoại, suốt ngày chạy đi kết bạn.

Đến cả trong mơ, anh cũng phải thở dài.

Tiếng điện thoại đánh thức anh. Lục Sâm rên một tiếng, chậm rãi mở mắt nhìn màn hình, trên đó hiện lên cái tên quen thuộc – bạn anh. Vừa bắt máy, đầu bên kia đã hối hả hét lên:

“Lục Sâm! Cậu đang ở đâu đấy?!”

“Hả?” Anh còn mơ hồ. “Đi đâu cơ?”

“Không phải đã hẹn hôm nay tới giúp tôi chuyển nhà sao? Gọi cho cậu cả ngày không được đấy!”

Giọng nói mang theo chút trách móc, gấp gáp. Lục Sâm cau mày cố nhớ lại, nhưng trong đầu trống rỗng. Lúc đang định hỏi lại thì bên kia đã nói nhanh:

“Tôi gửi địa chỉ rồi, cậu mau tới đi!”

Chưa kịp mở miệng, điện thoại đã tắt.

Anh nằm thêm một lát, nhìn ra cửa sổ thấy trời cũng sắp tối. Ai lại đi chuyển nhà buổi tối? Nhưng nghĩ lại, điện thoại mình từng làm mất một lần, rất nhiều tin nhắn cũng mất theo, có khi thật sự đã hứa trước rồi cũng nên. Mà nghe giọng bạn mình đầy chắc chắn như vậy, anh cũng chẳng biết đường nào mà cãi.

Lục Sâm rửa mặt thay đồ rồi lập tức đến địa chỉ được gửi. May là nơi đó không quá xa. Nhưng đến nơi thì anh mới hơi ngạc nhiên — đây là khu biệt thự.

Tuy bạn anh cũng không thiếu tiền, nhưng mua biệt thự thì có vẻ hơi quá. Anh xác nhận lại địa chỉ vài lần, rồi mới cẩn thận bước vào trong, tìm tới đúng căn nhà được gửi. Cửa sân mở sẵn, anh tiến vào, gõ cửa mấy lần nhưng không ai trả lời. Đang định gọi điện lại thì cửa đột ngột mở ra, một bàn tay từ bên trong kéo anh vào.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến anh giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì một bó hoa to đùng đã đập thẳng vào người. Anh ngỡ ngàng:

“Cái gì đây?”

Căn phòng rất tối, nhưng qua giọng nói anh nhanh chóng nhận ra là mấy người bạn mình. Ngay sau đó, tiếng nhạc vang lên — bài “Happy Birthday”. Vài người đẩy chiếc bánh kem ra, trên đó cắm đầy nến.

Lục Sâm nhìn chiếc bánh, khựng lại một chút.

Anh đã rất lâu không tổ chức sinh nhật. Nói đúng ra, là chưa từng. Cái cảm giác “nghi thức” này khiến anh hơi ngượng ngập, nhưng cũng có chút mới mẻ. Anh liếc sang mấy người bạn bên cạnh, hỏi:

“Không phải cậu chuyển nhà à?”

“Chuyển cái gì mà chuyển, hôm nay là sinh nhật cậu đấy.” Người bạn cười vỗ vai anh. “Nghĩ gì thế, mau thổi nến đi.”

Sinh nhật – đối với Lục Sâm là một khái niệm xa lạ. Nhưng anh đã từng tham dự sinh nhật của nhiều người, giờ nhìn chiếc bánh được đẩy đến trước mặt mình, anh khẽ cười, gật đầu:

“Được, để tôi ước một điều.”

Anh nhìn ánh nến lay động, âm thầm ước nguyện lần đầu tiên trong đời.

Thổi nến xong, đèn mới bật sáng. Những người có mặt đều là bạn thân thiết của anh. Buổi tiệc rất nhỏ, nhưng đối với Lục Sâm, nó còn đáng nhớ hơn bất kỳ buổi tiệc lớn nào mà anh từng dự.

Bởi vì, đây là do bạn bè vì anh mà chuẩn bị.

Căn biệt thự là thuê tạm, bánh kem là họ tự làm, hoa cũng là bạn anh mua. Lục Sâm ôm lấy người bạn đã kéo mình vào, nhỏ giọng nói:

“Cảm ơn các cậu."

“Lục Sâm, cậu ước gì thế?” Một người bạn đang say khẽ hỏi.

Anh còn chưa kịp trả lời thì đã bị bạn gái người kia kéo đi:

“Không được hỏi! Điều ước mà nói ra thì sẽ mất linh!”

Lục Sâm bật cười.

Điều ước của anh à? Là mong có thể giống như bạn mình – gặp được một người mà anh yêu, và người đó cũng yêu anh, cùng nhau đi hết đời, không rời không bỏ.

Ánh mắt Lục Sâm dần trở nên dịu dàng. Anh nhìn chiếc bánh trước mặt, khẽ thì thầm:

“Không nói ra… thì mới hiệu nghiệm.”

Mà lúc đó anh đâu biết — trong tương lai không xa, sẽ có một con hổ… đang đợi anh, với tình yêu chân thành nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play