- KHÔNG! CON THÀ Ở VỚI NHÀ DURSLEY CÒN HƠN!

Harry gầm lên giận dữ khi nghe những lời giải thích của cụ Dumbledore và định tuôn ra một tràng phản đối dữ dội nhưng một cơn đau nhói dưới bụng khiến nó trắng bệch mặt, gập người lại và nghiến chặt răng để ngăn tiếng rên thoát ra. 

- Harry, con đau ở đâu? - Cụ Dumbledore nói, ngoái đầu lại - Severus!

Thầy Snape đã lao khỏi phòng ngay từ khi Harry gập người xuống và trở lại ngay tức khắc với một lọ độc dược đã pha từ trước. Thầy mở nắp lọ, cụ Dumbledore kéo người nó ngồi dậy và giữ chặt cái người đang giãy dụa của nó để Snape dốc ngược chai thuốc vào miệng Harry. Khi độc dược chảy xuống thực quản, đi vào cơ thể, nó cảm nhận được cơn đau ở bụng giảm dần. Harry thở hổn hển, trán đẫm mồ hôi. 

- Ta cũng không ưa gì trò đâu, nhóc con - Snape trừng mắt nhìn nó - Và ta cam đoan rằng nếu không phải vì đảm bảo an toàn cho cái mạng cùn này của trò thì ta còn lâu mới chịu đựng việc trò đến đây chiếm lĩnh không gian riêng tư của ta.

Ném cho thầy Snape một cái nhìn hằn học, Harry đẩy cụ Dumbledore ra, lảo đảo đứng dậy khỏi giường, chộp lấy cái rương và cây chổi thần, dợm bước ra khỏi phòng. Thế nhưng cụ đã đi tới chắn trước mặt nó.

- Thầy tránh ra - Harry lạnh lùng nói

- Không - Cụ bình thản đáp

- CON THÀ CHẾT CÒN HƠN Ở CÙNG VỚI HẮN! - Nó hét tướng lên, chỉ tay về phía thầy Snape - VÌ HẮN MÀ CHÚ SIRIUS CHẾT! TẠI SAO THẦY CÓ THỂ ĐẨY CON VÀO TÌNH CẢNH NÀY?!

- Harry, con bình tĩnh lại…

- CON CÁ LÀ HẮN SẼ RẤT HÍ HỬNG KHI CÓ CƠ HỘI HÀNH HẠ CON MÀ KHÔNG BỊ THẦY KIỂM SOÁT!

- HARRY POTTER! - Cụ Dumbledore quát lớn và thằng nhóc trước mặt im bặt. Trông cụ có vẻ mệt mỏi và già đi nhiều tuổi so với cái lần hai thầy trò nói chuyện với nhau trong văn phòng hiệu trưởng - Ta biết con không thoải mái và ta đã ước rằng có một giải pháp nào khác, nhưng đây là cách tốt nhất để giữ tính mạng cho con.Thầy Snape có thể không thích con nhưng sẽ không mưu đồ hãm hại con, Harry à. Điều này ta có thể lấy tính mạng ra thề. Khi nào con hoàn toàn khỏi bệnh, ta sẽ đưa con tới Trang trại Hang Sóc ngay lập tức. Ta hứa.

- Khi nào? - Harry cười nhạt - Thầy Dumbledore, thầy làm con nhớ lại cách mà thầy đã bỏ mặc con ở Privet Drive hè năm ngoái. 

- Harry à - Cụ Dumbledore nói gần như van nài - Ta xin lỗi con, một lần nữa, vì những điều đã xảy ra, nhưng lần này, ta bắt buộc phải gửi con ở đây vì tính mạng của con. Hãy nghe lời ta lần này, được chứ?

- Nếu con rời đi, không có ai khác mà ta tin cậy đủ chuyên môn về độc dược và nghệ thuật Hắc ám để chữa trị và con sẽ chết - Cụ nhìn sâu vào mắt Harry - Mẹ con đã hy sinh để con được sống cho tới bây giờ, hãy trân trọng tính mạng của mình, được chứ?

Nhìn thấy biến chuyển trong ánh mắt Harry, cụ biết mình đã đánh đúng vào điểm yếu. Thằng nhóc nghẹn lại, mặt nhăn nhó, nhưng không phản đối. 

- Sẽ ổn thôi, Harry à, ta sẽ tới thăm con - Cụ vòng hai tay ôm lấy đứa học trò và quay sang nhìn thầy Snape một cách nghiêm nghị, miệng tạo thành khẩu hình.

“Tôi sẽ không tha thứ cho thầy nếu thầy hành hạ thằng bé, Severus”.

Giáo sư Snape uể oải gật đầu, trong lòng thầm nghĩ cụ hiệu trưởng đang lo thừa thãi quá trớn. Thầy có thể không ưa Potter, điều này chắc chắn, nhưng sẽ không lợi dụng lúc nó cần phụ thuộc vào mình để bạc đãi. Không, thầy ghét trẻ con, ghét nhất là con của James Potter, nhưng không bao giờ có chuyện thầy đi vào vết xe đổ của cha mình.

Snape không ngờ được rằng, chỉ vài tuần sau đó, sự tự tin mà thầy có được lúc này đã sụp đổ hoàn toàn.

Harry đứng nhìn theo cụ Dumbledore đi ra khỏi con hẻm nhỏ và độn thổ biến mất, trong lòng chán ngập nỗi giận dữ và chán nản. Ngay cả trong cơn ác mộng khủng khiếp nhất, nó cũng không bao giờ ngờ được có ngày mình là rơi vào tình cảnh này. Nghỉ hè với Snape? Đúng là quá ư khủng khiếp. Cơn oán giận sôi sục trong bao tử Harry. Tại sao nó phải mắc kẹt trong cái căn nhà quái quỷ này với lão giáo viên đã gián tiếp đẩy người thân duy nhất của nó vào cái chết? 

- Ta đã đem toàn bộ đồ đạc của trò vào trong phòng ngủ - Giọng Snape vang lên sau lưng Harry - Tất cả, ngoại trừ cây chổi thần, đũa phép và áo khoác tàng hình sẽ được cất đi, để đảm bảo an toàn. Trò không được dùng nó khi sống ở đây, trừ trường hợp đặc biệt ta cho phép.

- Tại sao lại tịch thu đũa phép của tôi? - Harry xoay phắt lại, gắt gỏng nói

- Để phòng ngừa trò dùng pháp thuật ngoài trường học, dĩ nhiên - Đôi mắt đen của Snape long lên - Đừng có lo về an ninh. Có ta ở đây, không ai đụng được tới trò. Không cần biết trò đã quen sống ở nhà họ hàng hay Grimmauld như thế nào, một khi đã đặt chân vào đây, trò phải tuân theo những quy định ta đề ra, rõ chưa?

- Được - Harry nói cộc lốc, trong lòng không tin tưởng chút nào.

Đôi mắt Snape long lên.

- Có thể chúng ta đang không ở Hogwarts nhưng trò vẫn phải giữ phép lịch sự tối thiểu. Ta muốn trò vâng dạ như thường lệ, đó là quy tắc đầu tiên khi sống tại đây.

Ném cho thầy Snape một cái nhìn oán giận, Harry nghiến răng:

- Vâng, thưa thầy.

- Trò sẽ nghỉ trong phòng ngủ thứ hai bên phải hành lang tầng trên, sát vách là phòng của ta, cuối hành lang là nhà tắm. Nếu như có bất kì vấn đề gì, cứ lên tiếng, trong trường hợp không nói được thì bấm cái chuông để ở tủ đầu giường. Ta sẽ qua ngay lập tức. 

- Trò không cần làm việc nhà, chỉ cần nghỉ ngơi. Sách ở trong phòng khách trò có thể đọc nhưng nhớ trả lại chỗ cũ khi xem xong. Ta thường dùng bữa vào lúc tám giờ ba mươi sáng, mười một giờ rưỡi trưa và bảy giờ tối. Nếu sức khoẻ cho phép, trò phải xuống phòng bếp. Không thấy trò xuống thì ta sẽ lên kiểm tra. Trò có thể đi bất cứ đâu trong nhà, trừ phòng bào chế độc dược của ta ở cuối hành lang kia - Snape chỉ tay về phía một cánh cửa gỗ màu nâu ở tít trong cùng một hành lang sâu hun hút, khiến Harry nhớ lại cái cửa của sở Bảo Mật đã ám ảnh nó suốt mấy tháng trời trong năm học vừa rồi - Nếu trò lẻn vào và táy máy làm hỏng bất kì thứ gì thì đừng trách ta.

Làm như nó thèm vào mà nghịch ngợm đồ của lão dơi già này sau lần bị đuổi học vì xem trộm ký ức không bằng, Harry nghĩ thầm.

- Ta đã nghiên cứu về bùa yểm ếm lên người trò suốt một tuần qua và đã lên phác đồ điều trị. Ta sẽ cho trò uống độc dược để trung hoà độc tính trong cơ thể - chính là thứ khiến trò có những cơn đau quặn - và bất kì khi nào thổ huyết, phải gọi ta ngay để đưa thuốc, nếu không mất máu quá nhiều sẽ rất nguy hiể…

- Tại sao thầy không để sẵn thuốc ở trong phòng tôi? - Harry cắt ngang

- Mỗi lần nôn ra máu trong căn bệnh này đồng nghĩa một lượng lớn ma lực bị rút mất, cơ thể rất suy yếu - Môi Snape cong lên - Ngay cả một gã to con khoẻ như vâm cũng không đứng dậy nổi, chứ đừng nói là một thằng nhóc con. Mặc dù trò dốt nát tới tận cùng trong môn Độc dược nhưng chí ít cũng sẽ hiểu điều cơ bản này, phải không?

Trông Harry như đang kìm chế khao khát đấm vào mặt thầy Snape.

- Mỗi tối trước khi đi ngủ ta sẽ tới kiểm tra tình trạng sức khoẻ. Phải mất ít nhất một tháng để hồi phục hoàn toàn, đó là nhanh nhất, tới lúc ấy, ta sẽ rất vui khi có thể tống khứ trò tới nhà Weasley cho rảnh mắt. Trước khi cái ngày tuyệt vời ấy tới, nhớ cư xử cho phải phép - Thầy khom người cúi sát xuống gương mặt Harry và nhấn nhá những lời cuối cùng một cách đanh thép.

- Vâng, thưa giáo sư - Harry đáp gọn và băng qua người Bậc thầy Độc dược, đi lên cầu thang. 

- Potter.

Nó quay người lại nhìn. Thầy Snape có vẻ cân nhắc từng từ trước khi thốt ra:

- Nếu như có ai đó tới đây - ta sẽ báo - thì trò phải ở trong phòng và làm như không có mặt, rõ chưa?

Câu nói này làm Harry nhớ lại mùa hè cách đây bốn năm, nó cũng phải giả vờ làm thinh khi dì dượng thết đãi trọng khách. Cơn tức tối trỗi dậy, nó vặc lại:

- Lại đóng vai đồ vật à? Hay ông muốn tôi nằm gầm giường cho tiện?

- Lễ độ, Potter! - Thầy Snape trừng mắt, nhớ lại chuyến viếng thăm của Narcissa và Bellatrix cách đây vài ngày. Thật là may khi lúc đó thằng nhãi chưa tới đây, nhưng nào có biết liệu chúng có quay lại hay không - Nếu trò nằm dưới gầm giường, ít ra ta còn khỏi phải nghe cái giọng báng bổ đó mỗi ngày. Khi trò sống ở đây, lời của ta là luật. Nghiêm túc mà thực hiện đi!

Cái cách Snape nhìn nó, như thể nó là một vết bẩn dai dẳng bám lên tường nhà, khiến Harry điên tiết. Không khí trong phòng khách trở nên đặc quánh. Thế nhưng nó dằn xuống cơn cay cú muốn trả đũa. Snape nói đúng, nó đang phải lệ thuộc vào ông ta và thật không khôn ngoan tí nào khi đi gây sự. Ai mà biết một lúc nào đó máu điên nổi lên, lão sẽ bỏ thuốc độc cho nó lăn đùng ra chết? Chà, có thể Snape không dám hại nó khi đang lãnh trách nhiệm chữa bệnh từ cụ Dumbledore, nhưng nếu chọc cho lão điên lên thì Harry cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy tới với nó. Cái mạng này là bố mẹ đã nhặt về, nó phải trân trọng.

Harry xoay người lại và đi thẳng lên tầng hai. Khi vừa đẩy cửa phòng, một tiếng cú kêu thật to vang lên.

- Hedwig! - Harry mừng rơn, chạy tới cái chuồng cú đặt ở đầu giường, mở cửa để ôm con cú trắng như tuyết vào lòng vuốt ve - Tạ ơn Chúa! Tao chỉ có mình mày là bạn ở đây thôi.

Phòng ngủ mà Snape thu xếp cho nó dường như đã có thời là phòng dành cho hai người, căn cứ theo kích cỡ của chiếc giường đôi sẫm màu đặt cạnh cửa sổ kéo kín rèm màu xanh lá cây đậm. Rương của Harry đặt ngay dưới chân giường. Có một cái bàn học bằng gỗ, trên để lọ mực, vài cuộn giấy da, tủ đầu giường với những ngăn trống toác. Tường sơn màu ghi xám, vôi hơi bong tróc, treo đồng hồ, có dấu hiệu được dọn dẹp lại gần đây, nhưng vẫn không vơi đi cảm giác nơi này đã bị bỏ bê khá lâu. Mọi thứ đủ dùng - sạch, đơn giản, không thừa thãi, không một chút cảm xúc.

Harry thắc mắc liệu ai đã từng ở đây trước kia? Và rồi khi nhìn qua ngoài ô cửa sổ, trông thấy một nhà máy gần đó, nó chợt hiểu.

Đây là một khu dân cư Muggle. Hẳn rồi, có lẽ là nhà của cha mẹ ông ta để lại. Ắt hẳn ít nhất vợ hoặc chồng là dân phi pháp thuật, rất có thể là người cha. Harry nhớ lại cậu bé Severus Snape nhỏ tuổi run rẩy trốn dưới gầm giường khi bố mẹ gấu ó nhau ngoài phòng khách, ký ức mà nó đã tình cờ tiếp cận được trong một lần phản kháng lại lời nguyền Chiết Tâm Trí Thuật của thầy. 

Một đứa trẻ lớn lên trong cảnh bạo lực gia đình, sống giữa khu dân cư tồi tàn dân trí thấp - căn cứ vào con sông ngập đầy rác thải ở cách đó một quãng - đã lớn lên và trở thành một con quỷ tàn nhẫn, trù dập học trò vì mối thù cũ thời đi học với bố nó. Thật là thú vị làm sao.

Lầm bầm chửi thề Snape, Harry mở cái rương ra kiểm tra. Đồ đạc của nó vẫn còn nguyên. Nó đứng dậy đi ra bàn học, chấm viết lông ngỗng vào lọ mực và bắt đầu đặt xuống tấm giấy da. Mặc dù không ghi rõ ra rằng đang ở nhà Snape - để đề phòng lá thư rơi vào tay bọn Tử Thần Thực Tử - Harry vẫn đảm bảo bạn bè hiểu nó cảm thấy ra sao trong ngày đầu ăn nhờ ở đậu tại nhà lão giáo sư độc ác. Có lẽ Snape sẽ chẳng rỗi hơi mà cho phép Ron cùng Hermione ghé thăm. 

Harry lại nghĩ tới Luna. Nếu có cô bé ở đây, ắt hẳn nó sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Luna luôn nhìn nhận mọi thứ theo hướng tích cực dễ dàng hơn nhiều người khác. Vào giờ phút này, nó bỗng thấy cô bé thật sự đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng, khác hẳn với đầu năm học - khi nó âm thầm nhận xét Luna là một đứa khùng nhảm nhí.

Nghĩ vậy, Harry lại viết thêm một lá thư khác. Sau khi xong xuôi, nó cuộn lại và đem tới lồng con Hedwig:

- Nghe này, tao muốn mày đem hai lá thư này tới hai địa điểm khác nhau. Một là trang trại Hang Sóc, và hai là nhà Luna ở Devon.

Nó trợn đôi mắt to tròn màu vàng nhìn Harry và rúc lên một tiếng rõ to.

- Cảm ơn nhiều lắm, nhớ bay cẩn thận, đừng để gặp bọn Tử Thần Thực Tử nhé.

Harry nhìn theo cánh chim chao liệng trên bầu trời đêm. Tới lúc bóng tối nuốt chửng con cú, nó cảm thấy một nỗi cô đơn sâu sắc.

Sau khi đi tắm và nằm dài trên giường gặm nhấm nỗi buồn bã ưu sầu mất một lúc, Harry nhìn lên đồng hồ và nhận ra đã gần bảy giờ tối. Bụng bắt đầu sôi ùng ục và nó đẩy cửa đi xuống cầu thang, mò vào phòng bếp, dù tâm trạng không vui một tí nào khi nghĩ tới cảnh phải ngồi ăn cùng Snape.

Phòng bếp lát gạch men nâu sẫm, tường đá thô màu xám, có một phần bị ám khói nhẹ quanh lò nấu.Một lò sưởi kiểu cổ, có giá treo ấm nước bằng sắt uốn, kế bên là bếp gang cũ, kiểu nấu củi truyền thống hoặc dùng ma thuật để nung nóng. Tủ bếp gỗ tối màu, sau cửa kính là bát đĩa men xám không hoa văn, dao thớt xếp theo hàng ngăn nắp. Không khăn trải bàn, không lọ hoa, không bánh quy giấu trong hộp thiếc như bà Weasley. Căn bếp giống như một trạm nghỉ - nơi người ta nạp năng lượng theo đúng định lượng rồi rời đi - chứ không phải để sống và cười. 
Snape đang ngồi cạnh một bàn gỗ dài kê sát cửa sổ nhỏ, có thêm một ghế đối diện. Harry lại gần, trên bàn có hai suất ăn, trước mặt nó là một bát súp rau củ với thịt bò xé mềm, bánh mì nướng và phô mai, thêm một cốc sữa bò. Nó để ý thấy Snape đang uống trà thảo mộc. 

Cả hai dùng bữa trong im lặng, chỉ có tiếng thìa va vào bát. Snape không hỏi chuyện, Harry cũng chẳng gợi đề tài. Khi húp thìa súp đầu tiên, nó hơi khựng lại vì vị đậm đà ngoài ý muốn. Nó đã chuẩn bị tinh thần để nếm trải cảm giác khó nuốt nhất trên đời, xét tới cùng thì Snape trông không có vẻ gì là người rành về nấu ăn. 

Tuy nhiên nếu sống một mình lâu thì kẻ dốt nát vụng về tới mấy cũng học được cách tự chăm sóc cho bản thân.

Harry ăn rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả thầy Snape. Nó chỉ muốn về phòng, thoát khỏi cái bầu không khí gượng gạo đáng sợ này. Tuy nhiên, khi nó đặt thìa xuống, Snape ngẩng đầu lên và nói:

- Lần sau ăn chậm lại, với cái tốc độ đó thì ta đồ rằng mình sẽ cần bào chế thêm thuốc trị đau dạ dày để hầu hạ trò.

Harry ngẩng đầu lên, mắt nheo lại như thể lời vừa rồi là một cú móc nhẹ vào mặt. Tuy nhiên nó không nói gì, dọn bát và thìa cho gọn lại, đem ra bồn rửa, kéo ghế về đúng chỗ cũ, và đi thẳng lên tầng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play