- Sao rồi, Severus?

Cụ Dumbledore đứng bên cạnh giường của Harry, thần sắc rất nghiêm trọng. Cụ đang quan sát giáo sư Snape di cây đũa phép từ đầu tới chân thằng nhóc và rì rầm đọc thần chú, trông thầy cũng không vui vẻ hơn là bao. Bà Pomfrey đứng ngay sát bên cạnh hai vị giáo sư, sẵn sàng hỗ trợ bất kì lúc nào.

Snape hạ cây đũa xuống và nói:

- Đó là một bùa chú Hắc ám có từ thời Trung cổ. Người trúng lời nguyền rơi vào trạng thái hôn mê sâu và chỉ có thể bị đánh thức khi có người chủ động yểm bùa đánh thức. Tuy nhiên, sau đó mới là ác mộng. Độc tính xâm nhập vào cơ thể, từ từ lan tới hết lục phủ ngũ tạng, nạn nhân thổ huyết thình lình theo từng đợt sau khi tỉnh dậy, nếu không được chữa trị, người đó sẽ chết sau vài ngày.

Bệnh thất rơi vào im lặng tuyệt đối. 

- Tôi đã nghe về nó nhiều năm trước - Bà Pomfrey nói sau một khoảng lặng dài - Malfoy khai rằng nó tình cờ đọc được trong một cuốn sách ở thư viện tại nhà vào Giáng sinh năm nay và bất ngờ buột khỏi miệng khi tính ếm bùa Lovegood. Một nửa được viết bằng Cổ ngữ Rune nên nó không biết được tác hại kinh khiếp của câu thần chú, chỉ cảm thấy cách phát âm rất kêu tai nên ghi nhớ trong đầu.

Gương mặt cụ Dumbledore pha trộn giữa giận dữ và đau lòng.

- Thầy sẽ chữa được cho thằng bé, phải không?

Ánh mắt phức tạp nhìn Harry, thầy Snape lặng lẽ nói:

- Tôi có thể, vấn đề là sẽ không biết nó nôn ra máu vào lúc nào để can thiệp, không có thời gian nhất định, và nó sẽ cần uống độc dược hàng tháng trời nhằm trung hoà độc tính. Trong thời gian đó, tôi sẽ phải quan sát kĩ phản ứng của cơ thể nó để gia giảm liều lượng, thêm bớt nguyên liệu cho phù hợp.

Cụ Dumbledore không nói năng gì. Cụ nhìn đăm đăm vào gương mặt tái nhợt đang nhắm nghiền của Harry. Khi  thằng bé tỉnh lại, cụ cần cho nó một giải pháp hợp lí. 

- Pomfrey, cảm phiền bà ra ngoài một chút được không? - Cụ nói hết sức nhã nhặn - Tôi nghĩ cần có người thông báo với lũ trẻ đang đứng ngoài rằng về tình hình của Harry.

- Được - Bà Pomfrey gật đầu và xoay người rời khỏi bệnh thất. 

Khi bà mở cửa, một vụ ẩu đả đang diễn ra ngay trước mặt: Ron và Draco đang vật nhau xuống đất đấm đá túi bụi, Hermione đứng bên cạnh cổ vũ bạn, nhìn như chỉ muốn xông vào hai đánh một và Luna, trông chẳng có vẻ gì là quan tâm tới cái cảnh bạo lực đó, đang đứng nhìn đăm đăm vào cửa bệnh thất với vẻ lo lắng và mắt sáng lên khi thấy bà Pomfrey xuất hiện.

Trong phòng, giáo sư Dumbledore nói:

- Thằng bé vẫn sẽ cần quay trở về Privet Drive, ít nhất là một tuần, rồi mới chuyển đi được.

- Cụ muốn chuyển nó tới đâu? - Thầy Snape hỏi - Grimmauld ư? Tôi không cho là nó muốn quay lại nơi đó sau cái chết của thằng Black. 

- Không, nó cần ở một nơi mà thầy có thể luôn để mắt tới - Cụ lắc đầu - Nếu không thì xảy ra vấn đề làm sao thì sao?

- Thế ở đâu? Hogwarts? - Snape chau mày - Tôi sẽ ở lại đây dịp hè này vậy.

- Thầy cũng chẳng chạy kịp tới tháp Gryffindor nếu nó xảy ra chuyện lúc nửa đêm, bạn bè về nhà hết không ai ngó ngàng.

- Vậy theo cụ thì cho nó tới đâu? - Trông thầy Snape có vẻ bực bội vì các ý tưởng đều bị gạt đi

- Tới nhà của thầy, Severus - Cụ Dumbledore bình thản đáp.

Bệnh thất im phăng phắc. Trông Snape như vừa nghe thấy chuyện điên rồ nhất trên đời.

- Cụ nghiêm túc không đấy? Nó sẽ không muốn, và cả tôi nữa…

- Đây là cách tốt nhất cho Harry - Cụ nghiêm nghị nói - Nó sẽ cần được để mắt 24/7, chẳng phải chính thầy đã nói sao? 

- Nhưng tôi không muốn cho nó đặt chân vào nhà mình! 

- Severus à, từ trước tới giờ thầy đã bao lần đặt mình vào hiểm nguy để bảo vệ thằng bé rồi? - Đôi mắt xanh lơ sắc sảo của cụ quan sát kĩ thầy Snape - Ngay cả những chuyện rủi ro nhất thầy cũng làm được, thì tại sao không thể chăm sóc thằng bé một thời gian nhất định chứ? Đơn giản hơn nhiều lần so với việc giải trình cho Voldemort tại sao thầy không quay trở lại lập tức ở nghĩa địa đêm đó, phải không?

Trông Snape hơi tái đi khi nghe tới tên Chúa tể Hắc ám. 

- Điều đó khác. Tôi không thể chấp nhận nổi việc một Potter xen vào lãnh địa của mình.

- Nó là một Potter nhưng cũng là một Evans - Cụ Dumbledore vẫn thuyết phục - Thầy đã hứa với tôi sẽ bảo vệ con trai của Lily Evans và đây chính là trách nhiệm đó. 

Snape im lặng, trông vẫn không cam lòng.

- Harry là những gì cuối cùng còn sót lại của cô ấy - Cụ tiếp tục nói - Hãy giúp tôi bảo vệ giọt máu của Lily.

Bệnh thất rơi vào im lặng. Sau một hồi lâu như cả thế kỷ, Snape nặng nề đáp:

- Thôi được, được lắm, cụ Dumbledore! Nhưng tôi cam đoan với cụ, cho dù nó có ốm đau bệnh tật thì tôi cũng sẽ không nuông chiều mặc cho nó phá phách như cụ đâu.

- Cảm ơn, Severus - Cụ vui vẻ cười tươi - Chà, tôi tin rằng khi thầy chăm sóc nó, thầy sẽ nhận ra nó không như những gì thầy đã định kiến từ trước tới nay. 

- Không có mùa xuân đó đâu! - Snape khạc ra

Vụ Harry phải nằm bệnh thất vì một lời nguyền do Draco gây ra đã lan đi khắp Hogwarts. Ginny, Neville, bác Hagrid, cô Mcgonagall và một số thành viên khác của Đoàn Quân Dumbledore đã tới thăm ngay khi biết tin. Hermione và Ron đã đuổi cổ Draco ra khỏi bệnh thất khi thằng này lò dò tới. Quà của những người ái mộ chất đầy xung quanh giường Harry. Vì sắp kết thúc năm học, Draco bị nợ cấm túc vào mỗi tối thứ bảy hai tháng đầu của năm thứ sáu và bị gọi lên hầu chuyện trong văn phòng hiệu trưởng. 

- Trò phải thấy bản thân may mắn vì đã không bị đuổi học - Cụ Dumbledore nghiêm khắc nói - Hành vi của trò đã tạo ra hậu quả khủng khiếp.

- Tôi không hề có ý định tấn công cậu ấy - Draco lẩm bẩm, không nhìn cụ Dumbledore 

- Nhưng nếu như nạn nhân là cô Lovegood, trò có hối hận không? - Cụ nhướn mày

Draco im lặng. Một hồi lâu sau, cậu lên tiếng:

- Tôi không biết, nhưng tôi không muốn con đó chết vì lỗi của mình.

- Chà, vậy sao - Đôi mắt sắc sảo của cụ quan sát kĩ gương mặt Draco - Tốt thôi, ta mừng vì trò đã trả lời như thế.

- Harry sẽ khoẻ lại chứ? - Draco ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xám hiện lên vẻ lo lắng

- Tại sao trò lại quan tâm tới Harry như vậy? - Cụ Dumbledore hỏi, nhìn đăm đăm vào đứa học sinh. 

Cụ đã để ý thấy và cũng nghe báo cáo của Snape về việc cậu ấm nhà Malfoy tỏ ra tử tế hơn và có phần nào bám riết lấy cái thằng xưa nay là kì phùng địch thủ suốt nửa năm qua. Mặc dù ngoài miệng nó bảo rằng đó là cách để giám sát, tìm ra dấu vết phạm tội của Harry thay bà Umbridge, cụ tin có cái gì đó sâu xa hơn thế.

- Không phải việc của thầy! Trả lời tôi đi! - Như bị chạm trúng nọc, Draco nhảy dựng lên gay gắt nói

Và rồi như nhận ra bản thân đã phản ứng thái quá, cậu lắp bắp:

- Ý tôi là…không…tôi chỉ…thằng đó…tôi chỉ lo lắng sẽ liên luỵ tới bản thân thôi!

Dumbledore im lặng.

- Ta hiểu - Cụ gật đầu sau một lúc nhìn chằm chằm học trò - Dĩ nhiên, trò ấy sẽ khoẻ lại.

Draco thở phào, nhưng vẫn còn có vẻ lo lắng. 

- Draco à, giờ thì Voldemort đã quay trở lại - Cụ chuyển chủ đề.

Thằng nhóc tóc bạch kim hơi giật mình khi nghe thấy tên Chúa tể Hắc ám và kinh ngạc vì hiệu trưởng gọi mình bằng tên. Họ không hề thân thiết tới cỡ đó.

- Cha của trò đã bị tống giam vì lỗi lầm của ông ta ở sở Bảo Mật. Hắn nhất định sẽ vô cùng giận dữ và địa vị nhà Malfoy sẽ tụt xuống đáy trong hàng ngũ Hắc ám - Cụ nói bình thản

- Liên quan gì đến thầy? - Draco khạc ra

- Nếu như có bất kì khó khăn gì cần giúp đỡ, hãy tới gặp ta - Cụ nói - Sự trợ giúp luôn có tại Hogwarts. Ta sẽ luôn bảo vệ học sinh của mình trong bất kì hoàn cảnh nào.

Làm như tôi cần sự giúp đỡ của lão vậy, Draco nghĩ thầm.

Dumbledore, kẻ đại diện cho tất cả những gì đi ngược lại niềm tin của gia tộc Malfoy, kẻ đã đẩy gia đình cậu vào hoàn cảnh thê thảm thế này, giờ lại giả nhân giả nghĩa nói lời đạo đức ư? Lão nghĩ có thể thu phục Draco về dưới trướng sao? Còn lâu!

Nhìn vào đôi mắt xám của thằng nhóc, cụ Dumbledore âm thầm thở dài.

Khi năm học kết thúc, Ron và Hermione thu dọn đồ đạc của Harry và chuyển tới văn phòng thầy Snape trước khi thầy đem theo chúng trở về nhà. Cả hai đều cực kì kinh hãi trước việc thằng bạn thân sẽ phải tới ở với lão dơi già độc ác trong mùa hè. Cụ Dumbledore đã phải ra mặt cam kết danh dự rằng sẽ đảm bảo tụi nó không cần nhận lại di thể của Harry vào tháng chín tới.

Khi tới bệnh thất để đưa đứa học trò cưng quay trở về nhà dì dượng, cụ nhận thấy Luna đang ở đó. Cô bé tới đây mỗi ngày kể từ sau vụ tấn công.

- Ta phải đưa trò ấy đi, Lovegood à - Cụ cẩn thận tìm từ ngữ

Ngẩng đầu lên nhìn thầy hiệu trưởng, đôi mắt Luna trông không có vẻ gì là mơ màng.

- Anh ấy sẽ không muốn sống với thầy Snape, thưa thầy Dumbledore. Anh ấy đã chia sẻ với con rằng nếu không phải thầy ấy kích động cha đỡ đầu của Harry thì chú ấy đã không chạy tới Bộ và bị giết. 

Cụ Dumbledore khựng lại, trông vô cùng rầu rĩ.

- Đây chỉ là vạn bất đắc dĩ, Lovegood à.

- Anh ấy căm ghét thầy Snape vô cùng - Cô bé đứng dậy - Harry sẽ phản ứng thế nào khi tỉnh dậy và biết sẽ phải ở chung với người mà anh ấy coi là đầu sỏ cho cái chết của chú Sirius Black?

- Ta sẽ giải thích hết mọi chuyện. Harry sẽ hiểu - Cụ trả lời - Đây là cách tốt nhất, vì tính mạng của trò ấy. Ta nghĩ trò cũng hiểu điều này mà.

- Con muốn tới thăm anh ấy vào mùa hè - Luna nói - Vì con mà anh ấy bị như thế này. Harry cần bạn bè, cần cả anh Ron và chị Hermione nữa. 

Nhìn đăm đăm cô bé tóc vàng, cụ Dumbledore gật đầu:

- Ta sẽ nói lại với thầy Snape.

Khi đưa đứa học trò cưng về lại ngôi nhà số bốn Privet Drive và giải thích những gì đã xảy ra, cụ không ngạc nhiên khi ông bà Dursley chẳng tỏ ra chút lo lắng nào cho đứa cháu. Sau bao nhiêu năm, việc phải để Harry ở lại với gia đình này là một trong những chuyện cụ đau lòng nhất. Tuy vậy, cụ không thể đe doạ để họ đối xử tử tế với thằng bé hơn, sẽ chỉ phản tác dụng, và ếm bùa Độc Đoán thì quá cực đoan.

Thầy Snape cứ cười khẩy và bảo Harry là thú cưng Gryffindor của cụ mỗi khi cụ nói thằng bé đáng thương. Làm sao thầy ấy có thể hiểu rằng cụ đã nợ Harry nhiều điều như thế nào. Để cứu lấy cái thế giới phù thuỷ khỏi cơn đại hoạ trước mắt này, cụ đã phải hy sinh quá nhiều, nhưng không có điều gì khiến cụ khổ tâm bằng việc hy sinh một đứa trẻ mà từ khi biết nói đã lớn lên dưới sự ghẻ lạnh. Thầy ấy không thể hiểu được cụ buồn và khóc nhiều như thế nào mỗi khi nghĩ tới cái tương lai nhiều khả năng sẽ xảy ra đó.

Harry vẫn hôn mê sâu, thở rất khẽ và nằm im lìm suốt một tuần lễ ở nhà Dursley. Dì dượng làm như không biết đến sự tồn tại của nó, duy chỉ có Dudley hay mở cửa ngó vào trong phòng.

Từ sau cuộc tấn công của Giám ngục năm ngoái, thằng nhóc thay đổi rất nhiều. Nó không còn kéo theo bọn lâu la đi tụ tập đàn đúm, bắt nạt những đứa khác ở trường và trong khu dân cư. Nó cũng không cho đám đàn em gọi mình là “Đại ca D” nữa. Và ngay cả ông bà Dursley cũng nhận thấy thằng quý tử bỗng nhiên dành nhiều thời gian cho học hành hơn hẳn, điểm số bắt đầu đi lên, dù vẫn còn thấp, và rõ là nó tỏ ra lo lắng hơn cho kì thi A-Level. Bà Petunia đã nhào vào cưng nựng khóc nức nở, khi “cục cưng Diddy của má” đã trưởng thành và biết lo nghĩ cho tương lai, trong khi ông Vernon lại lo lắng thằng bé sẽ phải học hành quá sức.

Không ai biết Dudley đã nhìn thấy việc nó là một kẻ bắt nạt hợm hĩnh đáng ghét cỡ nào khi bị bọn Giám ngục tấn công tối hôm đó. Lần đầu tiên trong đời, nó thấy mình xấu xí hèn hạ vô cùng và việc bỏ bê học hành sẽ kéo cuộc đời nó lún xuống đáy ra sao. Đó là lý do Dudley thay đổi, không chỉ vì hối hận mà còn bởi lo lắng cho tương lai.

Nó không hiểu hết những gì ông già râu bạc như con hươu cao cổ nói với bố mẹ nhưng cũng biết rằng thằng em họ đang bị bệnh và tính mạng cũng lâm vào nguy nan khi kẻ giết gia đình Harry đã quay lại. Dudley muốn giúp để trả lại ơn cứu mạng năm ngoái nhưng nó chẳng biết phải làm sao. Nó không rõ thằng em bị gì, chỉ có thể ngày vài lần qua ngó ngàng, hy vọng Harry tỉnh lại.

Nhưng Harry không tỉnh dậy cho tới tận lúc cụ già đó đến mang thằng bé đi.

- Khoan đã! - Dudley thốt lên khi cụ Dumbledore dợm bước ra cửa. Bố mẹ quay lại nhìn nó kinh ngạc.

- Cậu Dursley đây có chuyện gì sao? - Cụ lịch sự mỉm cười

- Tôi…Harry sẽ khoẻ lại chứ? - Dudley lắp bắp 

Nhìn cậu thiếu niên to con hộ pháp trước mặt một lúc, Dumbledore trả lời:

- Tôi hứa, em cậu sẽ khoẻ lại. 

Và rồi cụ xoay người, bước xuống bậc thềm và biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play