Một ngày của Draco thường xoay quanh bốn việc: đi học, chơi Quidditch, nói dóc với đám lâu la Crabbe, Goyle và nghĩ cách để cưa Harry Potter.
Những năm đầu ở Hogwarts, nếu để nói ai là cái thằng mà Draco ít ưa nhất trên cõi đời này thì chắc chắn là Potter. Từ khi nó xuất hiện, cậu cảm thấy như mình đã trở thành nhân vật hạng hai, làm nền cho ánh hào quang của cái thằng Gryffindor đầu sẹo chết tiệt.
Tuy nhiên, khi bước vào tuổi dậy thì, Draco bắt đầu có những suy nghĩ khác.
Khi quan sát Harry Potter, cậu nhận ra nó là tổng hòa của những sự trái ngược. Mái tóc đen rối bù chẳng bao giờ chịu nằm yên nhưng khi ánh đèn lửa trong Đại Sảnh chiếu vào, nó lại óng ánh một cách nực cười, mềm mại như tóc một con mèo lười. Đôi mắt màu xanh nhạt của nó trông to, tròn và long lanh, thoạt nhìn rất yếu đuối và mềm mại, có lẽ do được thừa kế từ một phụ nữ, nhưng mỗi khi Draco kiếm cách gây sự với Potter và hai đứa bạn, chúng lại sắc lẹm như dao. Nó mảnh khảnh nhưng không yếu đuối - giống như cây liễu uốn mình trong bão chứ không gãy, mỉm cười dịu dàng nhưng sẵn sàng đấm vỡ mũi Draco nếu cần. Potter vừa giống một con cừu non, vừa như một con rồng đang chuẩn bị phun lửa.
Nghe qua thì lố bịch nhưng càng quan sát, càng thấy bị hấp dẫn.
Draco dành nhiều thời gian hơn để nhìn chằm chằm Harry Potter kể từ khi lên năm thứ năm. Có lẽ cậu sẽ không nhận ra mình thích thằng đầu sẹo cho tới khi nó cặp kè với con nhỏ Cho Chang. Đó là lần đầu tiên trong đời Draco muốn đánh con gái.
Thật không dễ để cậu chấp nhận sự thật rằng mình thích thằng đầu thẹo, nhưng làm gì có ai không thích mà lại lồng lộn lên như bị bệnh dại khi thấy thằng mình ghét đi hẹn hò với gái ở Hogsmeade.
Ấy cũng là lúc mà “đầu sẹo” và “Potter” trong miệng Draco chuyển thành “Harry” và cậu bắt đầu nghiêm túc nghĩ làm sao để chinh phục được crush.
Draco luôn tự tin về bản thân: nhà giàu, học hành cũng không dở lắm, giỏi Quidditch, và quan trọng hơn hết, cậu đẹp khỏi bàn (hoặc chí ít theo như đánh giá cá nhân và lời khen của Pansy). Cái dở duy nhất là cậu chưa có kinh nghiệm theo đuổi ai, Harry là người đầu tiên cậu có tình cảm và oái oăm thay cả hai lại ghét nhau như chó với mèo suốt bao năm trời.
Draco tin rằng nếu không phải vì cậu ta lỡ gây gổ làm kì phùng địch thủ với Harry từ hồi mới vào trường thì cũng không bị ghét như thế. Bây giờ Chúa tể Hắc ám đã quay trở lại, Draco không thể quay sang xin lỗi làm lành được nữa nếu không muốn bị coi là phần tử phản bội. Dù chưa phải Tử Thần Thực Tử và đang cân nhắc làm sao để không phải gia nhập, cậu cũng cần nghĩ tới an nguy của bố mẹ dưới sự cai trị của ngài. Tuy nhiên, Draco không còn gọi con Granger là Máu Bùn và thằng Weasley là đồ nhà nghèo nữa dù trong thâm tâm cậu vẫn tin hai đứa nó là đồ mọi rợ đáy xã hội. Cứ chờ cho tới khi dụ được Harry thì cậu sẽ tẩy não cho nó đá đít hai đứa rẻ rách đó đi.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Draco và Harry từ hồi nào tới giờ đã rất thảm hại và giờ thậm chí còn tụt xuống đáy của đáy sau vụ xâm nhập vào sở Bảo Mật, khi Lucius cầm đầu nhóm Tử Thần Thực Tử tấn công Harry và đám bạn. Việc bố bị bắt vào Azkaban cũng khiến Draco thực sự bàng hoàng và suy sụp tinh thần. Lần đầu tiên trong mười lăm năm cuộc đời, một biến cố lớn đổ ập xuống thế giới hoàn hảo của cậu. Draco đã viết thư cho mẹ, hỏi ẩn ý xem có cách nào chạy án được chăng. Fudge nhiều khả năng sẽ không ngồi nổi trên cái ghế Bộ trưởng sau bê bối bưng bít thông tin suốt năm qua nữa, chờ tay mới lên nhà Malfoy đem cả rương vàng tới nhà hắn thì thế nào? Trên đời này, có bao nhiêu thứ không thể mua được bằng rất nhiều tiền chứ?
Sau khi nhìn con cú bay khuất mắt trên nền trời xanh, Draco tự trấn an bản thân để cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Làm sao có thể xảy ra vấn đề gì được chứ? Bố mẹ đã thoát khỏi việc bị xộ khám năm 1981, giờ cũng sẽ như vậy thôi. Chúng không thể bắt giam bố lâu được, thằng nào nhìn thấy vàng cũng hoa cả mắt, bọn chính trị gia tất cả đều như nhau.
Draco thở dài, cảm thấy bớt lo lắng hơn một chút, đi ra khỏi hầm nhà Slytherin, tới sân trước của Hogwarts, hy vọng tìm thấy chút bình yên trong bầu không khí thảnh thơi tĩnh tại.
Và cậu nhìn thấy, tựa lưng vào một cây cột đá, Harry đang đứng nói chuyện với con bé ngớ ngẩn đeo cái kính to cồ xấu xí nhà Ravenclaw.
-------------------------------
- Mẹ em đã qua đời ngay trước mắt em, lâu lắm rồi, nên em biết anh không hề điên khi nhìn thấy đám vong mã.
Qua cặp kính to cồ dị hợm, đôi mắt Luna mơ màng như đang nhớ về một miền ký ức xa xăm. Cô bé đang cầm theo một con búp bê vải, mẫu mã như từ ba mươi năm trước và không cần phải là chuyên gia về đồ chơi bé gái thì Harry cũng nhận thấy được nó xấu cỡ nào. Tuy nhiên đó không phải vấn đề mà nó đang chú ý bây giờ.
- Ngay trước mắt em sao? - Harry lặng người
- Hồi đó em còn bé xíu, chẳng hiểu cái chết là gì, một tai nạn thí nghiệm của bà - Luna nói đơn giản - Ban đầu em cũng buồn lắm nhưng lớn lên, em biết mình sẽ gặp lại bà ấy.
- Em nói vậy là sao?
Luna cười tươi và đó là lần đầu tiên Harry nhận ra cô bé có nụ cười dễ thương như thế nào, sáng bừng cả khuôn mặt.
- Chủ thể của con người là linh hồn, thân xác chỉ là cái vỏ. Khi ta chết, ta sẽ tái sinh trong một hình hài khác, sống một cuộc đời mới, có cha mẹ mới, làm một con hươu, con bướm hay là một con người khác. Ai cũng thế, sự sống nảy nở sau cái chết, và điều quan trọng là những người yêu thương nhau sẽ được định mệnh đưa đẩy để gặp lại trong một kiếp khác. Cái chết chỉ là sự chia tay tạm thời, chưa bao giờ là vĩnh cửu.
Nhìn vẻ mặt ngẩn ra của Harry, Luna dịu dàng nói:
- Gốc rễ của đau khổ khi sinh ly tử biệt là do con người tin rằng chúng ta đã mất đi người yêu dấu mãi mãi. Không, nó không đúng. Nhiều năm trước, khi tới Pháp du lịch, em và bố từng được nghe một thiền sư giảng dạy và khai mở nhận thức. Khi em hiểu ra sự sống luôn tiếp diễn sau cái chết, nỗi buồn vơi đi nhiều lắm. Anh hiểu không? Cái cây sẽ không có đau buồn gì khi đám mây bầu bạn với nó không còn nữa vì nó biết rằng mây sẽ thành mưa, rơi xuống tán lá. Khi mưa không còn thì có suối không ngừng chảy gần gốc cây. Cái chết chỉ là trạm nghỉ, chưa bao giờ là đoạn cuối của cuộc hành trình, và những người yêu nhau sẽ luôn gặp lại nhau. Cây sẽ không còn đau khổ khi biết mây sẽ luôn tìm về với nó.
Harry nhìn đăm đăm vào Luna. Nó chưa bao giờ nghĩ cô bé có vẻ ngớ ngẩn của nhà Ravenclaw lại nhận thức về thế giới sâu sắc đến vậy. Đây không phải lần đầu tiên Harry nghe về điều này, bốn năm về trước, nó đã từng lụm được một cuốn sách trong cái phòng để đồ chơi của Dudley một quyển viết tương tự, nhưng khi ấy còn quá nhỏ để hiểu.
Hẳn nhiên, Luna không đưa ra cơ sở để chứng minh cho luận điểm của cô bé, nhưng Harry cũng không cần. Nó tin Luna, biết rằng đó không phải những lời lẽ ngớ ngẩn nhảm nhí về mấy con Khụt Khịt Sừng Nát thường lệ, và nó cảm thấy khối đá nặng ịch trong cõi lòng như được nhấc bỏ.
- Anh sẽ gặp lại chú ấy - Harry lẩm bẩm
- Anh sẽ gặp lại chú ấy - Luna dịu dàng lặp lại - Nhất định.
Harry bất giác nắm lấy tay cô bé tóc vàng, cảm thấy yêu mến Luna nhiều hơn bao giờ hết.
- Cảm ơn em nhiều lắm - Nụ cười đầu tiên kể từ sau cái chết của chú Sirius lộ ra trên môi Harry.
- Tìm được con ghệ mới thay nhỏ châu Á rồi hả, Harry? - Một giọng nhừa nhựa vang lên sau lưng Luna.
Cả hai nhìn ra. Draco, mái tóc bạch kim được tạo kiểu tỉ mỉ, diện cái áo chùng may từ lông Khổng Nhện giá trị ngàn vàng, đang đi ra từ toà lâu đài. Trông sắc mặt cậu ta không được vui vẻ lắm, nếu không muốn nói là trông như muốn đấm vào mặt Luna vài phát.
- Sao thế, Malfoy? - Harry khinh khỉnh nói - Bố mày xộ khám rồi, tao hơi tiếc vì mày không nối gót.
Draco không tỏ ra bị xúc phạm. Từ nửa năm nay trở lại đây, thằng dở người này đột nhiên thay tính đổi nết, ăn nói lịch sự hơn, ngừng chửi bới Ron cùng Hermione, nhất định gọi nó bằng tên riêng, chỉ có mỗi cái tật hay kiếm chuyện là vẫn y như thuở nào, chườn mặt ra ở bất kì chỗ nào Harry lêu bêu, dính lấy nó như một miếng kẹo cao su cứng đầu cứng cổ. Cái hồi chưa tới Hogwarts, Harry nghĩ trên đời không còn thằng nào đáng ghét hơn Dudley nữa nhưng sau khi tiếp xúc với Malfoy thì nó đã sáng mắt ra rằng núi cao còn có núi cao hơn. Và đương nhiên, sự ngoan ngoãn bất ngờ của thằng này sáu tháng qua không thể thay đổi nhận định của nó về thằng công tử bột, ngược lại, Harry càng ghét nó hơn vì cái tội bám dai như đỉa đói.
Đôi mắt xám của Draco ngó từ Harry tới Luna, rồi dòm xuống hai bàn tay vừa cầm lấy nhau của tụi nó, một cơn ghen ghét sôi lên trong cái bụng đã chất chứa đủ thứ chuyện buồn phiền. Cậu gầm gừ:
- Bồ có thể kiếm cho mình một đứa khá hơn con Khùng Lovegood mà, Harry?
Kéo tay Luna lùi lại sau lưng, Harry giơ cây đũa phép ra, lạnh lùng nhìn Draco và nói:
- Luna là bạn tao và nếu mày mở mồm xúc phạm em ấy thêm một câu nào nữa, tao hứa rằng sẽ làm mày hối hận vì đã sinh ra trên đời.
Giọng nó rất sắc nhọn, khiến cho cô bé tóc vàng cũng phải bừng tỉnh khỏi trạng thái mơ màng. Từ xưa tới giờ, chỉ có Ginny từng ra mặt bênh vực Luna khỏi những sự chòng ghẹo của mọi người. Cô bé cũng không sợ, cứ cho mấy kẻ ngốc cười, nhưng nếu như có ai bảo vệ thì cô cũng biết ơn vô cùng.
Đôi mắt xám của Draco co rút lại, hai bàn tay cuộn lại thành nấm đấm. Cậu không ghét Harry vì những lời lẽ đó, làm sao mà ghét được, nghe chửi nhiều cũng thấy êm như hát, tất cả lỗi lầm là do con Khùng Lovegood. Nếu như bố vẫn còn tự do thì Draco đã bảo bố mua lại tờ Kẻ Lý Sự cho cha con nó chết đói rồi.
- Nghe này Harry - Draco dịu giọng - Mình không muốn gây sự với bồ, được chứ? Mình chỉ muốn nói chuyện riêng.
- Tao không có gì để nói với mày - Harry thẳng thừng đáp - Cút ngay hoặc mẹ mày sẽ phải vào bệnh thất nhận di thể của mày bây giờ.
Cây đũa phép loé lên tia sáng đỏ đầy đe doạ. Đôi mắt xanh của thiếu niên lạnh lùng và sắc như dao. Draco bất giác nuốt nước miếng.
- Thôi được, nếu bồ không muốn thì để khi khác
Khi rời đi, cậu ngoái lại nhìn Luna, trong đôi mắt xám toát lên sự căm ghét.
Harry hạ cây đũa phép xuống, lẩm bẩm:
- Không có thằng bố nó thì nó chả là cái đinh gì trong xã hội này.
- Cảm ơn anh - Luna nói
- Không có gì - Thoắt cái, sự dữ dằn đã biến đâu mất, Harry trở lại với nụ cười hiền hoà - Em đã chiến đấu cùng anh ở sở Bảo Mật. Anh chưa bao giờ quên điều đó.
Khi băng qua sân toà lâu đài để tới thăm căn chòi của bác Hagrid, Harry nhìn lên bầu trời cao xanh vời vợi. Một cánh chim chao liệng. Chóp mũi của nó còn thoảng mùi hoa nhài ngọt ngào trên mái tóc vàng của Luna. Nó cảm thấy cuộc đời hoá ra vẫn còn đáng yêu đến thế.
Những ngày sau đó, Harry thường xuyên tìm Luna nói chuyện. Ngoại trừ những lúc cô bé kể lể về con Khụt Khịt Sừng Nát hay Người Lửa mà nó cảm thấy cô có thể là quán quân cuộc thi Ai nhảm nhí nhất thế giới, còn lại thì Luna rất đáng yêu. Cô thông minh, một dạng thông minh hoàn toàn khác với kiểu mọt sách của Hermione, mà là tư duy vượt ra ngoài các khuôn khổ thông thường. Tâm hồn mơ mộng và tính sáng tạo cao khiến Luna nhìn nhận sự việc theo nhiều chiều hướng và có một tinh thần lạc quan lớn. Thật khó để cảm thấy bi ai khi ở cạnh một người như vậy.
Ở chiều ngược lại, đây là lần hiếm hoi Luna có bạn bè, và lại là một đứa con trai. Vì tính cách bị đánh giá có phần hơi lập dị, cô bé chỉ chơi được với Ginny. Sau khi tham gia Đoàn Quân Dumbledore thì mọi người đã nhìn nhận Luna tích cực hơn nhưng cô bé vẫn chưa thực sự thân được với ai ngoài cô gái tóc đỏ nhà Gryffindor. Harry là người thứ hai nghiêm túc muốn kết bạn và cô bé luôn cảm thấy thật tuyệt khi chơi với một anh chàng như thế này. Anh ấy tháo vát, khéo léo, nhìn thấu nhiều khía cạnh trong cuộc sống, có lẽ do phải từng trải quá nhanh và quá nhiều so với tuổi mười lăm, cũng là một người có nhiều suy nghĩ đột phá không đi theo lối mòn. Càng trò chuyện Luna càng thấy quý mến con người này hơn.
- Một ngày nào đó, anh sẽ phải giết hắn - Harry chậm rãi nói - Đó là định mệnh, nhất định sẽ tới. Không thể tránh.
- Anh nghĩ mình có thể thắng được hắn chứ?
- Anh không biết - Harry lắc đầu - Vẫn chưa có kế sách nào cả, nhưng chỉ cần có một con đường, anh sẽ đi đến cùng để đánh bại hắn.
- Anh biết gì không - Luna quan sát kĩ gương mặt của nó - Em nghĩ anh là một người rất thú vị.
- Là sao?
- Anh có sự mạnh mẽ và dịu dàng hoà trộn với nhau - Cô bé bình luận - Có lẽ đó là lý do tại sao có nhiều người thích anh.
Harry đỏ mặt, quay đi chỗ khác, lẩm bẩm:
- Có ai đâu…
Những tuần cuối cùng của năm học trôi qua chậm rãi nhưng rất đáng nhớ. Ron và Hermione cũng nhận thấy Harry dành nhiều thời gian với Luna hơn cả và cả hai đều vui mừng khi nó đã thoát khỏi tâm trạng ủ dột thảm hại vì cái chết của chú Sirius. Hẳn nhiên, nỗi đau vẫn còn đó và mỗi lần nghĩ tới thì không tránh khỏi đau lòng, dù biết hai chú cháu rồi sẽ gặp lại nhau, nhưng mỗi khi đi với Luna, Harry cảm thấy sự có mặt của cô bé xoa dịu vết thương trong trái tim và nó có thể cười nhiều hơn.
- Không thể tin được là bồ lại thích chơi với Khùng Lovegood - Ron vừa nói vừa thồn vào họng một miếng đùi gà to tổ chảng - Nhưng có vẻ con nhỏ đó làm cho bồ vui.
Hermione để dành cho Ron một cái nhìn khinh bỉ trước khi nói với Harry:
- Cô bé tốt tính, phải không? Bồ vui thì tụi này cũng vui theo, Harry à.
- Ừ - Nó mỉm cười - Lẽ ra mình phải biết em ấy tuyệt vời như thế nào từ sớm hơn.
Nó không nhận ra Ginny trông hơi buồn bã và chọc chọc cái dĩa vào miếng thịt gà mà không có vẻ muốn ăn tí nào.
Tuy vậy, những ngày tháng êm ả dường như đã ngừng lại vào tuần lễ cuối cùng của năm học. Khi Harry vừa trở ra từ nhà bếp, tay ôm theo hai ly trà sen vàng được đích thân Dobby pha, nghĩ trong đầu phải đưa cho Luna một cốc, thì ở khúc quanh, nó nhìn thấy Draco đang đứng đối diện với cô bé. Nhận thấy ngay bầu không khí bất thường, nó dừng lại và nghe ngóng.
- Tốt nhất mày nên thôi bám theo Harry đi khắp nơi, đồ xấu xí - Cái giọng nhừa nhựa của Draco vang lên rõ mồn một trong hành lang
- Anh ấy là bạn của tôi - Đôi mắt sau cặp kính to cồ của Luna trông không có vẻ mơ màng một tí nào - Còn anh là ai mà có quyền ra lệnh với tôi? Anh còn chẳng được Harry gọi bằng tên.
Mặt Draco vặn vẹo đi vì cay cú. Cậu không nghĩ là con Khùng Lovegood bình thường trông có vẻ ngốc nghếch này lại dám ăn nói như vậy với thiếu gia nhà Malfoy, mà nó lại còn nói trúng tim đen mới đau. Mối quan hệ của cả hai đã nát như tương sau năm năm đối đầu gay gắt, cho dù Draco có cố gắng tỏ ra tử tế thì cũng thật là khó trong hoàn cảnh Chúa tể Hắc ám đang trở lại. Cậu không thể bày tỏ tình cảm quá lộ liễu được nếu không muốn những thằng như Crabbe, Goyle, hay Avery, và cả đống đứa con cháu của các Tử Thần Thực Tử khác hớt lẻo cho bố mẹ, rồi tới tai ngài. Draco không tin chúng, cho dù là hai thằng đồ đệ xưa nay vốn trung thành đi nữa. Mà cho dù có nói rằng muốn tiếp cận Harry theo cách khác để tìm hiểu nó phục vụ cho mục đích tiêu diệt của Chúa tể thì Harry cũng không thèm chơi với Draco, thậm chí cậu còn từng lĩnh trọn một cú đấm làm gãy mũi vì cái tội đeo bám crush đi loanh quanh trong toà lâu đài dưới cái mác Tổ Thẩm Tra giám thị.
- Tao là ai không quan trọng - Draco trừng mắt nhìn Luna - Nếu mày còn dính lấy Harry một lần nữa, tao thề rằng sẽ móc mắt mày ra, con ranh con xấu xí tham vọng.
- Ồ ghê gớm quá ha? - Cô bé trả đũa ngay - Tôi đã chiến đấu cùng Harry ở sở Bảo Mật, đối phó với Tử Thần Thực Tử, anh nghĩ tôi sợ một đứa học sinh như anh sao? Nghe này Malfoy à, nếu đây là chiến thuật để theo đuổi người mình thích thì anh đã hỏng ngay từ lúc khởi đầu. Harry sẽ không bao giờ thích một gã như anh.
Nấp sau bức tường, cậu thiếu niên mắt xanh ngẩn ra trong kinh ngạc,
Nó vừa nghe thấy gì?
Malfoy thích nó?
Điên à?
Nhưng không kịp để Harry tiêu hoá thứ thông tin quá gây sốc này, Draco đã rút cây đũa phép ra, chĩa về phía Luna. Quá nhanh, không suy nghĩ được gì, nó nhào ra theo bản năng ngay khi thằng nhóc tóc bạch kim mở miệng đọc thần chú.
Một tiếng nổ lớn vang lên. Khói bốc mù mịt. Luna ho sặc sụa, giơ đũa phép lên và đọc thần chú để xua tan khói đi. Trên hành lang, Harry nằm im lìm giữa hai người, mắt nhắm nghiền.
- Harry?! - Tiếng hét thất thanh của cả Luna và Draco xé tan toà lâu đài.