Những ngày tháng mắc kẹt ở Đường Bàn Xoay tuy không lấy gì làm vui vẻ nhưng Harry vẫn xoay xở để không làm cho Snape điên lên. Đó ắt hẳn phải được xem là một thành tích vĩ đại, căn cứ vào việc nó đã suy nghĩ suốt những ngày cuối cùng của năm học và đi tới kết luận chính tại những câu khích đểu của thầy Snape đã hại chết chú Sirius. Quên mất thì không sao nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện đó, Harry đều cảm thấy máu nóng sôi sục.
Nó không đi gây sự với Snape vì chưa muốn lão dơi già nhồi thuốc độc vào họng. Nó tránh phải đối diện với ông thầy này tối đa. Cụ Dumbledore vẫn không tới thăm Harry như đã hứa và điều đó khiến cho nó cảm thấy thất vọng. Chẳng lẽ cụ lại tính bỏ rơi nó một lần nữa như hè năm ngoái sao?
Vì không được phép ra ngoài đề phòng trường hợp “lên cơn”, càng không được bay, Harry giết thời gian bằng cách nghiên cứu đống sách đồ sộ trong phòng khách, ghi chép ra giấy một số bùa chú tâm đắc để khi nào quay trở về Hogwarts sẽ thử tập dượt. Phần lớn thời gian nó ru rú trong phòng, viết thư cho bạn bè vài lần một tuần. Điều khiến Harry bất ngờ là Draco Malfoy cũng gửi thư tới, không ghi địa chỉ cụ thể người nhận, rõ ràng là thằng lỏi này hoàn toàn mù tịt địa chỉ hiện tại của nó và phó thác vào con cú đen sang chảnh của gia đình.
Harry,
Mình thành thật xin lỗi vì sự cố xảy ra hồi cuối năm học. Mình hoàn toàn không cố ý tấn công bồ. Đó là một tai nạn.
Giáo sư Dumbledore nói rằng bồ sẽ khoẻ lại, nhưng mình khá lo lắng. Mình đã thuê người dịch phần được ghi bằng Cổ ngữ Rune trong cuốn sách có viết về lời nguyền đó. Nó không phải một căn bệnh dễ chữa trị. Mình đã gửi lá thư đầu tiên tới nhà dì dượng của bồ nhưng con cú đã quay trở về. Hiện tại bồ đang ở đâu vậy, sức khoẻ thế nào rồi?
Mình biết rằng sau tất cả những mâu thuẫn của chúng ta trong quá khứ, thật khó để hàn gắn, nhưng mình thực sự muốn kết bạn với bồ một cách nghiêm túc lần nữa.
Draco.
Nếu như không nghe lỏm được cuộc đối chất giữa Luna và Malfoy thì Harry đã suy nghĩ thêm và lưu tâm hơn về dòng chữ cuối của thằng này. Tuy nhiên, giờ khi đọc lá thư, nó chỉ cảm thấy rùng mình khi nhận ra cậu ta đã đổ công sức cỡ nào vào việc truy vết xem Harry đang ở đâu. Harry vo tròn tấm giấy da và nhét nó vào một cái thùng rác con dưới gầm giường rồi giở tờ Tiên Tri số mới nhất sáng nay ra. Đừng có hòng bảo nó hồi âm.
Báo chí những ngày này liên tục có nhiều tin tức xấu. Giám đốc sở Thần Sáng Rufus Scrimgeour đã thay thế Fudge nhậm chức Bộ trưởng Pháp thuật. Là kẻ có kinh nghiệm chiến đấu với phe hắc ám dày dạn nhưng xem ra người này cũng không cản được đám Tử Thần Thực Tử làm sập cây cầu bắc qua sông Thames, tống hàng tá xe hơi xuống đáy nước, gây ra nhiều vụ thảm sát kinh tởm, bao gồm vụ giết Amelia Bones, hay là tạo cuồng phong ở miền Tây gây ảnh hưởng tới hàng nghìn người. Harry tự hỏi liệu Snape đã làm thế nào để tránh phải tham gia vào những trò giết chóc đó và ru rú ở nhà suốt hai tuần lễ nó tới đây như vậy.
Nó vẫn phải uống cái thứ thuốc kinh tởm đắng nghét đó vào mười giờ mỗi tối. Những cơn đau thắt đột ngột ở bao tử, ngực và lưng đã giảm bớt nhưng vẫn còn đó với tần suất ít nhất một lần mỗi ngày. Các pha thổ huyết, ban đầu tương đối ít, vài ngày một lần, tăng lên đỉnh điểm tới ba lần một ngày vào cuối tuần lễ đầu tiên và Snape đã phải điều chế độc dược liều lượng cao gấp đôi để đảm bảo thằng nhãi ranh không mất máu mà chết. Sau tuần thứ hai, số lần thổ huyết giảm xuống nhưng Harry vẫn phải chuẩn bị tinh thần ói mửa vào bất kì lúc nào trong ngày. Nó không nhớ còn có chỗ nào trong phòng ngủ chưa từng vấy máu của bản thân, nhưng chắc chắn là đã làm vỡ ít nhất ba cái bát trong giờ ăn vì tay chân run rẩy khi lên cơn. Đó có lẽ là trường hợp duy nhất mà thầy Snape không điên tiết lên và chửi bới Harry một trận thật lực.
Tuy vậy, bầu không khí sống chung vốn đang được cố gắng để duy trì này, tới một ngày đã bị xé toạc.
Vào thứ bảy, sau khi cho nguyên liệu cuối cùng vào vạc lúc hai giờ sáng, trong tình trạng buồn ngủ đến díp cả hai mắt lại, Snape để nhỏ lửa và lết thân xác mệt mỏi của bản thân ra khỏi phòng điều chế. Độc dược cần được đun cho tới sáng mai. Việc tăng liều lượng trong thuốc cho Potter khiến quá trình bào chế lâu và khó hơn bình thường. Tuy nhiên Snape vẫn cố gắng hoàn thành xong sớm vì ngày mai thầy còn phải xử lý những đơn hàng mà bệnh viện Thánh Mungo đặt. Số lượng bệnh nhân nhập viện gia tăng đột biến từ đầu mùa hè này, khỏi phải nói cũng biết lý do là gì.
Vì quá mệt mỏi, khi ra khỏi phòng bào chế, thầy chỉ nhớ tới cái giường êm ái mà quên mất không khoá cửa. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Snape sửng sốt khi thấy cửa chỉ đóng mà không khoá và ngay lập tức vào kiểm tra vạc thuốc. Chất lỏng bên trong vẫn còn sôi lăn tăn nhưng nó không đạt màu xanh hoàn hảo như dự tính mà lại ngả sang màu cam xỉn.
Sao lại thế…?
Snape luôn tự tin về khả năng bào chế của mình. Thầy đã làm nhiều mẻ trong suốt hai tuần lễ vừa qua, làm sao có chuyện bị hỏng được? Sự hoảng hốt trên gương mặt Snape chuyển thành điên tiết và phẫn nộ, thầy lao ra khỏi phòng bào chế, chạy lên cầu thang, đẩy cửa phòng ngủ của Harry và lôi cổ nó dậy khỏi giường, day lắc nó thật mạnh và hét lớn:
- Thằng ranh con vô ơn xấc xược! Ta đã cố gắng đối xử tử tế với mi và mi trả ơn chữa bệnh bằng cách phá hỏng vạc thuốc của ta hả?
Harry kinh ngạc, tỉnh ngủ ngay lập tức, sửng sốt nhìn thầy Snape. Kính còn chưa kịp đeo nhưng thầy dí sát vào mặt nó tới mức nó nhìn thấy khuôn mặt đó rúm ró lại vì giận dữ. Harry bàng hoàng, lắp bắp:
- Cái gì cơ? Không…
- Đừng có nói láo! Mi đã lẻn vào phòng điều chế thuốc của ta tối qua và làm hỏng độc dược! - Snape gầm lên - Mi giống y hệt thằng cha đê tiện của mi, luôn tìm cách phá bĩnh người khác!
Cơn giận thầy vì vụ chú Sirius bị kìm nén âm ỉ trong cõi lòng nhiều ngày, kết hợp với sự ức chế vì bị vu oan, khiến Harry cũng nổi cáu. Nó đẩy mạnh Snape ra, hét lớn:
- Tôi không hề bước vào phòng thuốc của thầy! Đừng có vu khống!
- Thằng nhãi ranh làm mà không dám nhận! Ngoài mi ra, còn ai trong cái nhà này nữa hả? - Snape cũng không vừa - Nếu không có ta thì mi đã chết rồi, có hiểu không hả? Mi tưởng ai cũng sẽ nuông chiều và bỏ qua cho những trò hỗn láo của mi như ở trường à?
- THẦY TƯỞNG TÔI CẦN SỰ CHỮA TRỊ CỦA THẦY HẢ?! - Harry hét tướng lên, chỉ tay vào mặt Snape - VÌ THẦY MÀ CHÚ SIRIUS CHẾT, THẰNG SÁT NHÂN! NẾU KHÔNG PHẢI VÌ CỤ DUMBLEDORE, TÔI THÀ CHẾT CÒN HƠN ĐẶT CHÂN TỚI ĐÂY. ÔNG NÓI CHA TÔI ĐÊ TIỆN, VẬY MỘT KẺ TRÙ DẬP BẮT NẠT HỌC SINH VÌ MÂU THUẪN VỚI BỐ NÓ TRONG QUÁ KHỨ THÌ LÀ LOẠI GÌ HẢ? ÔNG TƯỞNG BẢN THÂN MÌNH VĨ ĐẠI LẮM SAO, THẰNG SÁT NHÂN HÈN HẠ!
Trên gương mặt Snape dường như mất nốt chút sắc hồng hào cuối cùng. Lúc này, thầy hoàn toàn mất kiểm soát, máu nóng sôi sục, quên hết tất cả những chuyện khác, kể cả việc thằng nhóc đang bị bệnh. Thầy vung tay lên, một cái tát mạnh như trời giáng nhằm thẳng vào mặt Harry.
CHÁT!
Thằng nhóc ngã lăn xuống đất, đưa tay ôm một bên má, sửng sốt. Nhưng vị giáo sư dường như đang trong cơn điên tiết, lao tới và đá vào be sườn của nó. Những cú đấm đá rơi xuống như mưa trên người Harry. Nó muốn phản kháng nhưng Snape quá khoẻ và sức lực của một người đàn ông gần bốn mươi tốt đủ chấp một đứa choai choai mới lớn. Thầy dường như phát điên, rít lên:
- Cấm, cấm gọi ta là thằng hèn! Mi giống y hệt như thằng cha của mi, láo toét và xấc xược, không được dạy dỗ. Rồi mi sẽ kết thúc cuộc đời y hệt như hắn thôi!
Thầy túm cổ áo Harry xách lên, trừng mắt với nó:
- Nghe đây Potter, đây không phải trường Hogwarts nơi mi núp dưới cái bóng của cụ Dumbledore. Đây là nhà của ta và ta có thể đánh chết mi trước khi cụ ấy biết và can thiệp. Nếu không có ai dạy cho mi sự tôn trọng thì ngày hôm nay, ta sẽ bắt mi học cho kì được điều đó!
Thầy lôi xềnh xệch Harry ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang, tạt vào một hành lang và xuống tầng hầm, mở cánh cửa gỗ nặng ịch và ném mạnh thằng nhóc vào trong.
- Mi sẽ ở đây cho tới khi nào hối hận về những gì đã nói ngày hôm nay! - Thầy thở hổn hển và khoá chặt cửa lại.
Chỉ còn lại một mình, Harry nhìn quanh. Đó là một căn hầm tối mịt, chỉ có cái lỗ thông gió nhỏ, hắt ánh sáng yếu ớt đủ để soi tỏ vài cái chổi cũ đặt trong góc. Mạng nhện đã giăng khắp nơi. Nó đã nhìn thấy đứa bé Snape bị cha của mình nhốt vào đây khi còn nhỏ trong một buổi học Bế quan năm ngoái.
Harry cười nhạt, lão già tưởng rằng nó sẽ khuất phục sao? Nó chẳng hề đụng tới cái phòng bào chế đó mà cứ bị vu oan. Giống như cái cách nó thà xé nát mu bàn tay mình trong những buổi cấm túc của Umbridge còn hơn phủ nhận sự thật Voldemort đã quay lại, lần này, Harry cũng sẽ bảo vệ sự thật tới cùng. Thật là thoải mái khi có thể phun thẳng vào mặt Snape những lời lẽ đó. Nhìn xem, chà, ông ta chửi bới cha của nó nhưng ông ta còn tệ hơn cả thế khi đánh đập trẻ con.
Cơ thể Harry đau như bị xe cán. Snape đánh không hề nương tay. Nó cảm thấy vị tanh trong miệng, có lẽ cú tát đã làm chảy máu trong lợi. Dưới ánh sáng yếu ớt, tay chân nó đầy vết bầm và phần be sườn bị đá trúng đau vô cùng. Nó nằm dài trong tầng hầm, thở khe khẽ, trong đầu lại nhớ tới Luna, Ron và Hermione.
Thầy Dumbledore, thầy nói lão sẽ không làm hại con.
Thầy đã nhầm.
Khi đi lên phòng khách, cơn điên tiết của Snape vẫn chưa dừng lại nhưng đúng lúc đó, một thần hộ mệnh hình con phượng hoàng từ ngoài cửa sổ bay vào và nó mở to miệng nói bằng giọng cụ Dumbledore, nghe rất yếu ớt:
- Giúp tôi, Severus. Tới văn phòng hiệu trưởng. Giúp tôi, Severus.
Từ đầu mùa hè, hai giáo sư đã thoả thuận với nhau rằng trừ khi có việc rất khẩn trọng, còn lại cụ sẽ không gọi thầy Snape tới trường để đảm bảo thầy có thể túc trực bên cạnh Harry.
Không kịp nghĩ ngợi gì, Snape vồ lấy lọ đựng bột Floo trên nóc lò sưởi và ném bột vào lửa, hét lớn:
- Văn phòng hiệu trưởng Hogwarts!
—--------------------------
Cụ Dumbledore ngồi nghiêng rồi thụp xuống chiếc ghế giống như ngai vua phía sau bàn giấy, dường như đã nửa hôn mê. Bàn tay phải của cụ đã lắt lẻo một bên, cháy đen thui. Thầy Snape lẩm nhẩm bùa chú, chĩa cây đũa phép vào khuỷu tay của cụ Dumbledore, trong khi bàn tay phải của thầy rót xuống cổ họng cụ một cốc chất đầy thuốc đặc vàng óng. Một lát sau, mí mắt cụ Dumbledore chớp chớp và mở ra.
- Tại sao cụ lại đeo cái nhẫn đó? Nó có mang lời nguyền độc, chắc chắn cụ nhận ra điều đó. Tại sao lại còn đụng tới nó?
Chiếc nhẫn cẩn mặt đá đen nằm trên bàn giấy trước mặt cụ Dumbledore. Nó đã nứt vỡ, thanh gươm Gryffindor nằm bên cạnh. Cụ cau mặt đau đớn.
- Tôi… là đồ ngu. Bị cám dỗ dữ quá…
- Bị cái gì cám dỗ?
Cụ Dumbledore không trả lời.
- Cụ xoay sở để về được đây là cả một phép màu! - Giọng thầy Snape giận dữ - Chiếc nhẫn đó chứa một lời nguyền có sức mạnh phi thường, bây giờ chỉ còn biết hy vọng kìm hãm lời nguyền đó lại thôi, hiện giờ tôi đã khoanh chặn nó vào một bàn tay.
Cụ Dumbledore giơ bàn tay cháy đen lên, bàn tay vô dụng, và cụ xem xét bàn tay với vẻ mặt của một kẻ được cho coi một món đồ quý hiếm ngộ nghĩnh.
- Thầy chữa thật là giỏi, thầy Severus à. Thầy cho là tôi còn được bao lâu nữa?
- Tôi không nói chắc. Có thể một năm. Không thể chặn lại mãi mãi tác hại một bùa chú loại đó. Cuối cùng nó sẽ lan ra, nó là thứ nguyền độc mà càng lâu dài càng độc lên. Giá mà cụ triệu tôi đến sớm hơn một chút, tôi có thể làm nhiều hơn, kéo dài thêm chút thời gian cho cụ! - Thầy Snape tức tối nói.
- Cảm ơn thầy nhiều lắm, Severus à, ơn cứu mạng lớn lao - Cụ Dumbledore nói - Nhưng mà này, trước khi thầy mắng tôi về sự chậm trễ đó, có lẽ thầy nên quay trở về nhà với Harry.
Gương mặt Snape trắng bệch. Không nói một lời, thầy lao tới lò sưởi, Floo trở về Đường Bàn Xoay và lao xồng xộc xuống tầng hầm. Thầy đã quên béng Potter suốt cả ngày hôm nay vì lo chữa trị cho hiệu trưởng. Nó đang bị bệnh, nếu các cơn đau hay thổ huyết bộc phát đột ngột thì làm thế nào? Tại sao thầy có thể ngu ngốc tới nỗi quên mất chuyện ốm đau của nó mà nhốt thằng nhóc vào cái hầm ấy cơ chứ?
Khi mở khoá hầm và để ánh sáng của cây đũa phép chiếu rọi bên trong, lần thứ hai trong ngày trái tim Snape như ngừng đập.
Dưới sàn nhà bụi bặm chứa đầy đồ phế thải, Harry Potter nằm im lìm trên một vũng máu khô. Mùi tanh nồng toả ra khắp nơi. Gương mặt thằng bé nhắm nghiền và trắng xác như ma.
- POTTER!