Hedwig đã trở về và đang ngủ say trong lồng. Harry đóng cửa phòng và nhảy ngay lên giường, thở dài thườn thượt. Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu nó thở dài kể từ khi tới nhà thầy Snape. Nó còn chẳng có cơ hội chào tạm biệt bạn bè.

Càng nghĩ nó càng cay cú thằng Malfoy. Sống sót thoát khỏi tay Snape sau mùa hè này, khi gặp lại thằng mất dạy đó ở trường, Harry nhất định sẽ đấm vỡ hàm Malfoy ngay tức khắc.

Luna bảo gì nhỉ? Malfoy thích nó? Không biết em ấy có nhầm lẫn ở đâu không. Dù gì thì Luna lâu lâu cũng có những phát ngôn hơi bị nhảm nhí về mấy sinh vật thần tiên không có thật. 

Tuy nhiên, nói đi thì phải nói lại, đúng là Malfoy nửa năm gần đây cư xử rất lạ, không giống cậu ta bình thường chút nào. Lẽ ra nếu bị Harry châm chọc và thậm chí là đấm vào mặt vì cái tội bám đuôi thì Malfoy đã không ngần ngại giơ đũa phép lên ếm bùa.

Nhưng cậu ta không hề làm vậy.

Chả lẽ là thật? Harry đưa tay vò mái tóc rối bù theo thói quen, cảm thấy hết sức điên rồ. Năm tới khi gặp lại, nó sẽ để ý quan sát kĩ hơn. Không thể hỏi trực tiếp được vì nếu nhầm thì sẽ thành trò cười cho cả nhà Slytherin. Tốt nhất Luna nên nhầm bởi nếu cô bé đoán đúng thì Harry sẽ cảm thấy cực kì không thoải mái mỗi khi đụng mặt Malfoy. Đã ghét nhau suốt năm năm, nó chưa bao giờ nghĩ có một ngày cả hai sẽ làm bạn chứ đừng nói là yêu. Đúng là điên. Chẳng hiểu Malfoy nghĩ gì.

Cho dù Malfoy có thích Harry thật thì cũng chẳng thay đổi được sự căm ghét mà nó dành cho cậu ta. Sau tất cả những lần tính kế, châm chọc, chế giễu, xỉa xói Harry và bạn bè nó, cho dù không có Voldemort quay lại, cả hai đều đã đứng ở hai bên chiến tuyến.

Nằm trên giường mãi cũng chán, Harry mò xuống phòng khách lựa một quyển sách đọc giải trí. Nó không cảm nhận được có gì khác thường trong cơ thể ngoại trừ cơn đau quặn chiều nay. Dường như độc tính chỉ âm ỉ chuyển động trong cơ thể, biểu hiện ra bất kì lúc nào mà không báo trước, còn lại thì vẫn khoẻ mạnh bình thường. 

Sách trong phòng khách hầu hết đóng bìa da nâu, da đen cũ kĩ, chủ yếu tập trung vào Độc dược, pháp thuật phòng vệ và Nghệ thuật Hắc ám. Harry chép miệng, với mớ sách như thế này mà cụ Dumbledore vẫn có thể tin Snape đã cải tà quy chính. Thật không thể hiểu nổi. Nó lựa ra một cuốn có tựa đề “Pháp thuật phòng vệ cao cấp” và đi lên tầng.

Snape đang ở trong phòng điều chế độc dược, bên cạnh cái vạc đang bốc hơi nghi ngút là một chồng sách về bùa chú, nguyền rủa thời Trung Cổ. Thầy đã lục tung cả thư viện Hogwarts và tới tận Hẻm Xéo để khuân về và đọc cho bằng hết sách liên quan tới căn bệnh của Harry chỉ trong một tuần trước khi thằng bé tới Đường Bàn Xoay. Đó là một bùa yểm hiếm gặp và thầy vô cùng cẩn trọng khi điều chế thuốc. Snape hy vọng thầy sẽ vượt qua được một tháng sống chung với thằng nhãi trời đánh này nhanh chóng. Chữa cho nó, đá đít nó khỏi đây và rồi thầy sẽ quay trở lại những ngày nghỉ hè êm đẹp. Càng dây dưa lâu, càng không tốt cho cả hai và nào có biết được liệu Narcissa hay bà chị gái thân thiện hay bất kì một Tử Thần Thực Tử nào khác có mò tới đây lần nữa chăng.

Snape khuấy vạc ngược chiều kim đồng hồ lần thứ ba, mặt đẫm mồ hôi vì hơi nước bốc lên. Nguyên liệu dùng cho mẻ thuốc này rất đắt, lại khó bào chế, tất nhiên cụ Dumbledore cũng có hỗ trợ tiền nong, nhưng kể cả không có cụ thì thầy cũng sẽ ưu tiên mua những gì tốt nhất. Nói gì thì nói, thầy ghét Potter nhưng những chuyện liên quan tới cái mạng tồi tàn của nó thì thầy luôn ưu tiên hàng đầu. Tắt lửa, Snape múc độc dược ra một cái cốc, nhìn đồng hồ. Đã mười giờ tối, nên cho nó uống luôn rồi kiểm tra sức khoẻ, phản ứng của cơ thể với thuốc là vừa kịp.

Khi đi lên cầu thang, Snape mới nhận ra mình không cần phải đem thuốc lên hầu hạ thằng nhãi thế này nếu như là cữ độc dược cố định mỗi tối để đào thải độc tính. Có lẽ thầy đã hơi chiều chuộng thằng con trai của James Potter.

Đẩy cửa phòng Harry, Snape thấy nó đang ngồi đọc sách trên giường và ngẩng đầu lên ngay khi thấy thầy đi vào, thái độ rõ là không chào đón. 

- Uống thuốc - Snape nói - Đi ra đây, ta không đưa tới tận giường như một con gia tinh đâu.

Harry nhăn mặt, nó đâu có định yêu cầu ông ta điều đó. Luôn luôn thích chọc ngoáy người khác. Đúng là cái đồ đầu bết khó ở. Nhổm dậy đi tới gần Snape, nó đón lấy cốc độc dược nghi ngút khói, hơi nhíu mày khi ngửi thấy cái mùi ngai ngái khó chịu nhưng không có cách nào khác ngoài ngửa cổ uống.

Nó suýt phun ra ngoài ngay khi thứ chất lỏng đó chảy xuống cổ họng. Đắng nghét. Đúng là kinh tởm. Harry phải cố gắng lắm mới uống cạn được cốc thuốc, trong lòng thầm nguyền rủa số kiếp của bản thân. 

- Ngày mai, cứ đúng giờ này thì xuống phòng bếp, ta sẽ để sẵn thuốc ở đó. Đây là cữ cố định trong ngày - Snape nói giọng đều đều - Đừng có quên, quên là hỏng đấy.

- Vâng thưa thầy - Harry đáp gọn.

Nó xoay người lại dợm trở về giường. Tuy nhiên, mới chỉ đi được vài bước, nó đột nhiên cảm thấy nóng rát trong ngực và rồi, bất thình lình, máu trào ra khỏi miệng, nóng và đặc, phun thẳng xuống sàn nhà. Tiếng chất lỏng rơi tí tách vang vọng trong không gian tĩnh lặng như một lời nguyền vừa được kích hoạt. Harry quỳ rạp xuống, toàn thân run lên bần bật như lên cơn sốt. Một cơn đau kinh hoàng như xé nát cơ thể nó. Đau tới mức thị lực Harry nhoè dần, đầu choáng váng, một vệt đỏ loang trong tầm nhìn, như thể cả thế giới cũng đang chảy máu cùng nó. Nó không chống đỡ được cơ thể, chân tay bủn rủn và ngã lăn ra sàn, vẫn liên tục nôn ra máu. Chất lỏng màu đỏ thấm ướt cả quần áo của nó. 

Cho tới khi một bàn tay xốc nó dậy, nhét vào miệng Harry một chai thuốc và thứ độc dược lành lạnh chảy xuống cuống họng. Nó lập tức ngừng nôn, thị lực dần khôi phục lại và cơn đau như xé nát ruột gan dần dần nguôi đi, nhưng vẫn còn run bần bật, chóng mặt và cảm giác không thể nhấc nối chân tay. 

Snape ngồi im, giữ chặt thằng nhóc con trong lòng, quan sát kĩ cho tới khi nó ngừng run rồi mới hỏi:

- Có đau đầu không?

Harry lắc đầu, thở hổn hển.

- Tốt, thế tức là thuốc đã hồi máu lại - Snape nhìn xuống vũng máu chảy trên sàn nhà, thấm ướt quần áo cả hai thầy trò.

Thầy vẫy đũa phép để dọn dẹp sạch sẽ và bế Harry trở lại giường. 

- Chúng đến rất đột ngột - Snape nói lặng lẽ - Ta đã ếm bùa để giảm độ cách âm của tường tới mức thấp nhất, cho dù trò ở đâu trong nhà, chỉ cần gọi hoặc đập đồ vào tường thì ta sẽ nghe thấy ngay. 

Harry cắn môi. Khi trở lại Hogwarts, nó sẽ giết thằng Malfoy.

Snape ngồi xuống giường, giơ đũa phép lên và bắt đầu lầm rầm đọc thần chú, nghe như một bài ca cổ bằng tiếng nước ngoài. Sau khoảng năm phút, thầy đứng dậy:

- Cơ thể phản ứng với độc dược khá tốt. Ngủ đi, tới sáng mai tỉnh dậy, ta sẽ kiểm tra thêm lần nữa xem khả năng trung hoà và đào thải độc tới đâu.

Nói rồi, không nhìn lại Harry, thầy đi ra khỏi phòng.

Tuy nhiên, nửa đêm hôm đó, khi mệt mỏi lê bước lên cầu thang sau khi kết thúc việc nghiên cứu bệnh, chưa kịp quay trở vào phòng ngủ của mình, Snape nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ.

Lại chuyện gì nữa đây? Dù rất buồn ngủ và kiệt sức, thầy vẫn mở cửa phòng Harry. Chốt khoá đã bị dẹp đi trước khi thằng bé tới đây để thầy có thể kiểm tra nó bất kì lúc nào. 

Thằng nhóc đang gặp ác mộng. Dưới ánh trăng, nước mắt chảy ướt gò má, tay nó bấu lấy nệm, và lẩm bẩm khe khẽ:

- Chú Sirius…

- Con sẽ giết mụ…

- Sirius, chú quay lại đi…

Lẳng lặng nhìn Harry một lúc, thầy Snape xoay người và trở về phòng ngủ, trong lòng thầm nghĩ phải điều chế thêm độc dược không mộng mị, nếu không thì thằng Black khốn kiếp chết rồi vẫn sẽ làm phiền thầy.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Harry bị đánh thức bởi con Pigwidgeon của Ron và con Amber của Luna. Nó nhảy ngay ra khỏi giường để vồ lấy ba lá thư và đọc ngấu nghiến.

Đúng như nó đoán, Hermione đang ở tại trang trại Hang Sóc. Cô nàng cố gắng động viên Harry lạc quan tinh thần và đừng làm gì để thầy Snape điên lên, nhưng vẫn nhấn mạnh rằng nếu thầy đi quá giới hạn thì nó cứ gửi thư tố cáo cho cụ Dumbledore hay bạn bè, Hermione sẽ chiến đấu quyết liệt để giành lại công bằng cho nó. Trong khi đó Ron không ngần ngại tuôn ra một tràng những lời chửi rủa miệt thị kinh khủng nhất mà cậu ấy có thể nghĩ ra dành cho thầy Snape, và gửi tới thằng bạn cái ôm thân tình nhất cho hoàn cảnh bi ai mà nó đang lâm vào. 

Thư của Luna viết bằng mực tím trên giấy da vàng nhạt có hình hoa bồ công anh in chìm. Lời văn của cô bé khác với Ron và Hermione, mềm mại, dịu dàng, nhưng rất có tính an ủi xoa dịu.

Harry thân mến,

Em không biết sống cùng thầy Snape là trải nghiệm thế nào, nhưng em tưởng tượng chắc nó giống như ngủ chung phòng với một con rồng bị đau răng - lúc nào cũng có thể bùng cháy. Không có gì lạ khi anh cảm thấy căng thẳng và lo lắng.

Việc anh cảm thấy mình bị bó buộc, hoặc như thể mọi thứ vượt khỏi tầm tay, là hoàn toàn bình thường. Đôi khi em cũng như vậy. Em ghét việc phải trông cậy vào người khác. Nhưng đôi khi chúng ta không thể có mọi thứ ta muốn. Anh hãy nghĩ tới điều quan trọng nhất là sức khoẻ của bản thân. Nếu có lúc nào đó anh cảm thấy cô độc hay lo lắng, hãy thử đặt tay lên ngực. Cảm nhận nhịp tim mình. Nó vẫn đang ở đó. Vững vàng. Mỗi nhịp đập là một lần anh nói với thế giới rằng “Tôi vẫn ở đây.”

Em sẽ giữ cho anh một chiếc lông vũ thật mềm khi ra vườn sáng mai. Không vì lý do gì cả, chỉ do em nghĩ anh xứng đáng có một thứ nhẹ nhàng.

Giữ sức khoẻ và uống thuốc đầy đủ nhé, đừng ngần ngại viết thư cho em nếu có điều muốn chia sẻ. Thầy Snape có mắng anh thì hãy nhớ rằng ngay cả rồng cũng có lúc sợ hãi.

Luna

Tái bút: Anh biết ý nghĩa tên của em rồi đó, “mặt trăng”. Hy vọng ở chỗ anh cũng có thể nhìn thấy trăng sáng rực rỡ. ”

Harry đọc đi đọc lại lá thư, cảm thấy trái tim như được xoa dịu, như thể giọng nói mềm mại của cô bé vang lên bên tai, khiến cho nỗi buồn phiền trong lòng giảm đi rất nhiều. Chưa bao giờ nó yêu mến cô bé tới như thế. Luna, giống như ánh trăng tròn vành vạnh, rất đáng yêu và dịu dàng.

Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên trên hành lang và thầy Snape đẩy cửa vào phòng. Mặt thầy cau lại khi nhìn thấy Harry vẫn còn mặc nguyên bộ đồ ngủ.

- Ta đã lo lắng không biết trò làm sao mà không xuống ăn sáng, xem ra là thừa thãi rồi. Kẻ Được Chọn của thế giới phù thuỷ kiêu ngạo tới mức phải để thầy giáo của mình hạ cố lên tận phòng mời xuống ăn sao?

Mặt Harry đỏ lên. Nó không cố ý nhưng lại mừng rỡ quá mà quên mất quy tắc phải xuống ăn đúng giờ. Mà Snape vừa gọi nó là gì? Kẻ Được Chọn? Mọc đâu ra danh xưng này vậy? Nhưng nó vẫn đứng dậy và khẽ nói:

- Con xin lỗi, thưa thầy. Bạn vừa gửi thư đến và con đã mừng rỡ quá…

Snape hừ lạnh, liếc nhìn đống giấy da trên bàn và nói:

- Thay đồ và xuống ăn sáng ngay lập tức.

Khi Harry thay đồ, một con cú mang theo tờ Tiên Tri số ra mới nhất tới và nó hiểu ngay biệt danh từ miệng ông thầy do đâu mà có. Trên trang nhất vắt một dòng tít lớn “Harry Potter - Kẻ Được Chọn?”. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play