Hôm nay, là ngày đi nhận lớp, Vĩnh Hải sang nhà Thiết Cung bấm chuông gọi hắn dậy đi học. Cậu ngồi trên con xe ga màu xám xi măng dòng năm mươi phân khối một chân chống xuống mặt đường, một tay cầm điện thoại xem giờ.
“Quái lạ, cậu ta làm gì mà lâu vậy? Giờ vẫn chưa ra?” Vĩnh Hải lẩm bẩm, tay ấn giữ liên tục chuông nhà hắn.
Tiếng kêu inh ỏi cũng khiến vài người đi qua ngó nhìn, thế nhưng nhân vật quan trọng nhất là Thiết Cung vẫn chưa thấy mặt đâu. Vĩnh Hải bực mình hét lớn: “Thiết Cung.”
Lần này, có tiếng bịch bịch từ trong nhà phát ra, một tiếng “cạch” cánh cửa nhà được mở. Cậu từ ngoài, nhìn qua những lỗ nhỏ trên cổng có thể thấy hắn đã ra và trong trạng thái hấp tấp. Cánh cổng được mở ra, Thiết Cung áo có hơi chật, hình như đây là áo trung học cơ sở của hắn, mà công nhận hắn lớn nhanh đấy chứ. Tóc được chải gọn gàng, nhưng đôi mắt hơi thâm quầng, chắc đêm qua thức khuya rồi.
“Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.” Thiết Cung thở gấp xin lỗi cậu.
“Thôi, đi nhanh không muộn mất.” Vĩnh Hải day trán, nói.
“Lên xe tôi chở nhanh, sắp muộn rồi.”
Vĩnh Hải ra hiệu cho hắn lên xe để cậu chở, chứ nhìn hắn đứng đực mặt ra đấy không biết đến bao giờ mới đi. Thiết Cung nghe thấy vậy, chạy ra ngồi đằng sau cậu. Vĩnh Hải liếc hắn hồi lâu, đối phương hình như không biết mình thiếu cái gì, cậu phải xuống xe nhờ hắn giữ, chạy vào trong sân nhà hắn lấy mũ bảo hiểm, tiện khóa cổng hộ luôn. Thiết Cung dường như đã hiểu mọi chuyện, tính mở miệng thì Vĩnh Hải đã đội cho hắn mũ bảo hiểm, cài quai xong, đi đến đằng trước ngồi, khởi động xe đi.
Cả quãng đường phía trước, hắn ngồi sau ôm eo cậu, thầm nghĩ: “Mình thấp hơn Vĩnh Hải, phải cao hơn mới được.”
Thiết Cung ghé sát tai cậu nói: “Chưa muộn đâu, cậu đi từ từ thôi.”
Thiết Cung sợ hãi ôm chặt Vĩnh Hải, hắn sợ sẽ bị rớt khỏi xe. Vĩnh Hải đi với tốc độ nhanh đến mức, làm hắn phải liên tục gào thét bảo cậu đi chậm lại.
“Này, này xe kìa. Đi chậm thôi. Aaa.” Thiết Cung hét lớn, tay chỉ về phía trước.
“Yên tâm, tin tôi.” Vĩnh Hải trấn an hắn, lách con xe máy đằng trước.
Khoảng cách gần đến nỗi, Thiết Cung đã nghĩ rằng mình sẽ bị đâm. Thật không ngờ, cậu lại lách được. Nhưng không vì thế mà hắn vui vẻ được, Thiết Cung thầm chửi Vĩnh Hải đi ẩu trong lòng. Cậu đi thậm chí còn không né ổ gà, mà cứ thế phi thẳng vào, làm hắn ngồi sau ê ẩm mông rất nhiều. Hắn thầm nhủ trong lòng đây sẽ là lần cuối ngồi sau xe cậu. Thiết Cung tự rút cho mình một bài học sâu sắc, không để Vĩnh Hải đi xe.
Xe thắng gấp, cả người Thiết Cung nhào về phía trước, chửi: “Lần sau đừng có lái xe hộ tôi.”
Đối phương không mảy may gì đến lời chửi, nói: “Đến trường rồi, xuống xe.”
Thiết Cung nghe vậy mới chú ý, hắn đã đến trường và đang đứng trước cổng trường. Hắn xuống xe đi vào, còn Vĩnh Hải dắt xe đến khu để xe. Lúc này Vĩnh Hải cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn về phía Thiết Cung đang đi đến bảng thông báo, hét lớn: “Không tính cởi mũ à?”
Thiết Cung sực nhớ ra, chạy đến bên cậu cởi mũ cầm theo, lẽo đẽo đi sau Vĩnh Hải đang dắt xe vào bên trong. “Bộp” tiếng cốp xe được đóng sau khi cất hai cái mũ bảo hiểm, hai người nhìn nhau, cùng đi đến phía bảng thông báo.
Cả hai đứng trước bảng thông báo, dò tên thấy cùng học lớp A1, phòng học B302. Vĩnh Hải dắt Thiết Cung đến lớp học, trong khi đó cậu để ý rằng có nhiều người đang nhìn cậu. Những học sinh trong trường đều đến từ các trường cấp hai khác nhau, nhưng có điểm chung đồng phục của họ là áo sơ mi trắng kèm logo trường. Còn đối với Vĩnh Hải, đồng phục cấp hai của cậu cũng có áo sơ mi trắng, nhưng hôm nay cậu chọn áo polo vì áo sơ mi toàn chữ kí hôm kỉ yếu. Áo polo của trường cậu, màu hồng cam, cùng với sọc kẻ và cổ áo màu vàng. Nghĩ lại, đúng là có hơi nổi bật thật.
Vĩnh Hải và Thiết Cung đi đến nơi, cùng nhau vào lớp học. Bỗng dưng, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hai người. Vĩnh Hải thầm nghĩ rằng cậu biết áo mình nổi bật rồi, nên đừng nhìn nữa. Thiết Cung thì nghĩ tại sao mọi người lại nhìn mình, không lẽ do hắn quên cài móc quần hay quần cài khuy áo? Nội tâm của cả hai đồng thanh gào thét mong mọi người đừng nhìn nữa.
Bất ngờ thay, không ai nhìn họ nữa, nhưng tất cả quay ra xì xào với nhau. Vĩnh Hải nghe lỏm được, họ đang nói về mình. Nói về việc cậu không học ở trường cấp hai nào gần đây, cậu là dân thành phố. Bỗng dưng, cả lớp im bặt, để lại Vĩnh Hải và Thiết Cung ngơ ngác nhìn về phía họ, thấy ánh mắt đang nhìn về phía cửa sau lưng hai người.
“Hai em về chỗ ngồi đi.” Bóng lưng sau lưng hai người, không ai khác chính là cô giáo.
Hai người vội vã đi đến ngồi đại một bàn gần đó.
“Chào cả lớp, cô tên là Trần Minh Yến, là giáo viên chủ nhiệm đồng thời là giáo viên bộ môn lý của lớp 10A1.”
“Trước khi đến với nội dung của hôm nay, lớp mình cùng làm quen với nhau nào.”
Sau hơn mười lăm phút giới thiệu và làm quen với nhau. Lúc này cô giáo lôi từ trong túi mình một hộp nhỏ, bên trong đựng những mẩu giấy bị gấp đôi lại.
“Lớp mình sẽ bốc thăm chỗ ngồi nhé!”
“Từng bạn lên một.”
Vĩnh Hải và Thiết Cung lên bốc, nhưng nhận lại được kết quả hai người không ngồi cạnh nhau. Thiết Cung ngồi tổ hai bàn ba, còn Vĩnh Hải ngồi tổ ba bàn năm. Cả hai buồn vì không được ngồi cùng, khoảng cách cũng gọi là xa. Bỗng lúc này, có tiếng ồ phát ra từ một người trong lớp.
“Cặp trời sinh kìa. Thiết Cung ơi, số mày tốt đấy!”
Tiếng xì xào tạo nên một khung cảnh ồn ào, hỗn loạn.
“Tạ Huy là Omega đấy, tao học cùng lớp cấp hai với thằng đấy mà.”
“Thiết Cung là Alpha, học giỏi ở trường tao cực.”
“Ôi, cặp trời sinh!”
“Họ đúng là định mệnh của nhau.”
“Đáng yêu quá đi.”
Thiết Cung nhìn về phía người khơi màn cho đống xì xào này, là An Nhiên bạn cùng lớp cấp hai của hắn, hồi trước cũng hay chơi với nhau. Nhưng kể từ lúc thi tuyển sinh xong, hai người cũng không có liên lạc với nhau mấy. Hắn cũng không ngờ, lại chung lớp. Thiết Cung liếc xéo, nói: “Tốt cái gì mà tốt.”
“Tôi cũng không thích cậu ta.”
Bạn cùng bàn của nghe thấy hắn nói vậy, cũng tiếp lời theo: “Alpha có đầy, chắc gì tôi đã chọn tên đó.”
“Thiết Cung đâu phải là Alpha duy nhất ở đây.”
“Tôi thích Alpha đấy, nhưng đâu phải là Thiết Cung.”
Vĩnh Hải đâu có bị khiếm thính, tất cả những lời xì xào đó cậu đều nghe rõ, ai cũng đẩy thuyền Thiết Cung và bạn cùng bàn vì họ là “cặp trời sinh”. Nhưng sau khi chứng kiến việc cả hai phủ nhận, không hiểu sao trong lòng không buồn như trước, mà có một chút vui, mừng thầm. Mắt cậu vẫn dõi nhìn theo hướng hắn, cũng không hiểu tại sao.
“Lớp trật tự nào.” Cô giáo đập bàn, nhắc nhở.
Cô giáo cầm một xấp giấy, đưa cho bàn đầu để truyền xuống từng bàn. Đó là tờ đơn giá, số lượng đồng phục và các loại quần áo, đồ nào cũng có ai cái: áo khoác, quần âu, cà vạt, áo polo. Riêng chỉ áo thể dục được chia làm hai, một áo cộc tay, một áo dài tay và áo sơ mi trắng. Áo polo của trường màu tím than, vành áo màu kem cũng khá là đẹp, đây còn là áo chính trừ thứ hai đầu tuần.
“Chào! Tên tôi là Vĩnh Hải, còn cậu?” Vĩnh Hải quay sang phía bạn cùng bàn, nói.
“Minh An, chào cậu.” Đối phương gật đầu, chào.
Trong lúc đó, Thiết Cung mở lời nói chuyện với bạn cùng bàn: “Chào, tôi tên là Thiết Cung. Haha, nãy cậu cũng ngầu lắm đấy.”
Đối phương lịch sự chào hỏi: “Chào, tôi tên là Tạ Huy, mà công nhận nãy cậu cũng ngầu thật.”
Thiết Cung và Tạ Huy mở đầu bằng lời chào, cũng nhờ đó mà hai người làm quen nhau, trò chuyện với nhau lâu hơn, thì cũng nhận ra họ có cùng sở thích, đề tài chung rất nhiều. Tiếng nói cười của hai người hòa cùng âm thanh cười nói của mọi người trong lớp. Thế nhưng, đằng sau Thiết Cung và Tạ Huy lại là ánh mắt đang nhìn chằm chằm hai người. Vĩnh Hải nheo mắt nhìn, trong đầu thầm nghĩ họ đúng là một cặp trời sinh.
Tiếng trống vang lên “tùng tùng tùng”, cả lớp đứng dậy chào cô và ra về. Thiết Cung chào tạm biệt Tạ Huy, đi đến chỗ Vĩnh Hải. Cậu và hắn cùng đi cầu thang với nhau, cả hai đều than thở về việc không được ngồi cùng nhau.
“Tệ thật, không được ngồi với nhau rồi.” Thiết Cung khoác tay Vĩnh Hải than thở.
“Ừ, cũng có một chút xui xẻo.” Vĩnh Hải điềm tĩnh trả lời, nhưng trong ánh mắt hơi gợi nên chút u buồn, hụt hẫng.
“Tôi không biết cậu là Alpha đấy.” Vĩnh Hải vừa khoác tay hắn vừa đi, nói.
“Tôi xin lỗi vì đã không nói, nhưng không nói ra thì có sao không?” Thiết Cung ríu rít xin lỗi, đầu tựa lên đầu cậu.
“Không, không sao cả.” Vĩnh Hải bình tĩnh trả lời, nhưng trong lời nói có chút nghẹn ngào, khó nuốt. Bởi trong lòng cậu hiểu rõ, tình yêu giữa Alpha - Omega quan trọng đến dường nào, đặc biệt là sau năm mười tám tuổi.
Alpha và Omega đến năm mười tám tuổi sẽ phát ra thứ mùi hương gọi là pheromone. Pheromone chính là thứ ràng buộc giữa hai tính trạng với nhau, bị lệ thuộc với nhau. Chính vì vậy, cậu nghĩ nếu có tình cảm giữa cậu với một Alpha hay Omega nào đó xảy ra, yêu cũng được nhưng sẽ không qua mười tám tuổi, vì cậu sẽ chia tay đối phương.
Thiết Cung thấy Vĩnh Hải im lặng, trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì đó. Hắn biết cậu là một Beta, vì dì đã kể với hắn. Để phá vỡ sự im lặng giữa hai người, hắn nói: “Cậu biết không bố mẹ tôi đều là Beta, nhưng lại sinh ra một Alpha là tôi.”
Vĩnh Hải chưa kịp mở miệng hỏi, thì hắn nhanh chóng biết cậu sẽ nói gì nên đã đi trước một bước:
“Đời cụ lớn và cụ nhỏ là Alpha - Omega, sinh ra ông nội tôi một Omega. Về sau ông tôi cưới bà nội một Beta và sinh ra bố tôi.”
“Nhưng tôi cũng được nghe kể, ông nội lại mất sớm vào năm hai mươi lăm tuổi, một mình bà nuôi bố tôi.
Vĩnh Hải nghe thấy vậy, gật gù và tính hỏi chuyện vì sao ông hắn lại mất sớm nhưng rồi lại thôi. Cả hai vừa đúng lúc đi hết bậc thang, từ cái khoác tay chuyển thành cái nắm tay như mọi khi. Đến giờ Thiết Cung vẫn không hiểu được, vì sao hắn lại muốn nắm tay cậu đến vậy. Và Vĩnh Hải cũng tự hỏi, từ lúc nào cậu lại thích nắm tay hắn đến thế, phải nắm thật chặt không muốn tách rời.
Hai người cùng đi lấy xe để ra về, lần này cái nắm tay tạo thành một góc nhọn bốn lăm độ chuyển thành một góc bẹt một trăm tám mươi độ. Thiết Cung đi trước, Vĩnh Hải theo sau. Cậu nhìn bóng lưng hắn, không hiểu sao trong tim cảm thấy hơi nhoi nhói và tâm trạng cậu lại trở nên u buồn.