Một buổi chiều nắng nóng oi bức, làn khói đen phà lẫn vào trong không khí, bụi đường dính chặt lên bánh xe ô tô đang di chuyển, bánh xe cứ lăn bánh trên con đường bê tông nhựa bằng phẳng. Đối lập với ánh nắng chiều oi ả ấy, là một gia đình ba người bên trong chiếc xe ô tô đen đang di chuyển, ai nấy đều im lặng, ủ rũ khiến bầu không khí chìm trong tĩnh lặng đầy lạnh lẽo. Đặc biệt, là cậu thanh niên đang tựa đầu vào cửa xe, nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài, cậu muốn ghi nhớ cảnh vật, những kỉ niệm nơi đây một lần cuối cùng.

Gia đình của Vĩnh Hải - thanh niên trẻ tựa đầu vào cửa xe, ở trên thành phố làm ăn phát đạt, cũng gọi là có điều kiện, cậu từ nhỏ đã được dạy dỗ trong một môi trường tốt, được hưởng nhiều thứ tốt đẹp. Vĩnh Hải chưa từng thiếu thốn điều gì, bố mẹ luôn đáp ứng đầy đủ, chăm lo cậu từng li từng tí một. Nhưng không vì thế mà Vĩnh Hải ương bướng, ngang ngạch, bởi một phần cũng nhờ công lao dạy dỗ của bố mẹ, họ luôn nhắc nhở cậu phải biết khiêm tốn, thấu tình đạt lý,…

Một cuộc sống đầy đủ, ấm no và thành công trên thương trường thế nhưng lại bị bên đối thủ hãm hại, tung tin đồn xấu, truyền thông bẩn khiến gia đình cậu sa cơ thất thế. Vĩnh Hải biết nhà mình đã phá sản, phải chào tạm biệt ngôi nhà, bạn bè đã từng gắn bó thân thiết nơi đây để về nơi làng quê thiếu thốn về nhiều mặt.

Vĩnh Hải trầm ngâm suy nghĩ không biết bao giờ mới đến, cậu nhớ cuộc sống trước đây, nhớ ngôi nhà và những người bạn bè cũ. Vĩnh Hải nghĩ rằng, liệu không biết ngôi trường cậu thi đỗ ở quê như thế nào, nó ra sao.

“Nhà mình ơi! Sắp đến nơi rồi.”

Trong lúc đầu cậu đang đặt ra nhiều câu hỏi chưa được giải đáp, nhưng âm thanh từ phía trước vang lên phá vỡ những suy nghĩ ấy. Âm thanh đấy xuất phát từ bố cậu - Tấn Minh, người đang lái xe. Bình thường con người ta khi lâm vào hoàn cảnh từ trên cao rơi xuống một cách đầy đau đớn như vậy, ai cũng sẽ đau buồn, không chấp nhận được hiện thực. Nhưng không hiểu sao, người bố của mình trước khi đến làng quê ấy, tâm trạng đầy buồn bã, mặt mày không cảm xúc, nhưng sau khi đến một nơi mới lạ này lại hớn hở, đầy vui vẻ không thôi?

Bố cậu ngay sau đó nói tiếp với một tâm thế bình thản, mặt hướng thẳng phía trước, đuôi mắt hơi cong nhẹ.

“Con người phải biết đứng lên sau thất bại đúng không cả nhà. Này mình ơi, may là trước anh có mở một quán ăn ở đó. Vậy là gia đình ta không phải lo chết đói rồi.”

Vừa dứt lời lại là một tràng cười ha hả của bố.

Vĩnh Hải sau khi nghe xong, cậu kinh ngạc hỏi.

"Ơ, bố mở quán ăn ở đấy lúc nào vậy? Mà sao bố lại chọn nơi thôn quê đấy?”

Bố chưa kịp trả lời, mẹ đã nói trước, giải thích cho cậu hiểu.

“Bố con mở từ lâu rồi, cũng khoảng ba bốn năm, lúc trước là thuê quản lí tiếp quản. Hiện tại, có lẽ bố mẹ sẽ là người tiếp quản trực tiếp.”

“Mà con hỏi vì sao lại mở ở đây hả? Vì đây là quê nhà của ông nội trước khi lên thành phố lập nghiệp đấy.”

Vĩnh Hải vừa được tiếp nhân thông tin mới, mắt cậu mở to, miệng ồ lên một cái.

Bánh xe đang từ từ lăn chậm lại và dừng trước căn nhà mới của gia đình cậu. Cả ba người đều đi xuống thu dọn hành lí để mang vào bên trong nhà. Trong lúc đấy một đôi vợ chồng trung niên từ đâu tiến tới chào hỏi.

“Anh chị mới chuyển tới đây hả?”

Người phụ nữ đeo cặp kính đen, tóc cắt ngắn ngang vai, bên cạnh là người đàn ông cao to, trên tay cầm túi ni - lông đựng rau củ quả. Cả hai người họ đều nở nụ cười thân thiện với gia đình cậu.

“Vậy là bọn mình là hàng xóm của nhau rồi, nhà em ở ngay cạnh chị đấy!”. Người phụ nữ cười hiền hậu, tông giọng tươi vui.

Người đàn ông đứng bên cạnh, giơ tay phải ra bắt tay với bố cậu.

“Chào anh chị, rất vui vì được là hàng xóm của nhau.”

Bố Vĩnh Hải cười lớn.

“Ôi trời, phải là chúng tôi rất vui khi được là hàng xóm với anh chị chứ?”

Mẹ cậu khoác vai chồng của mình, cười nhỏ nhẹ.

“Vợ chồng em chào anh chị, rất vui vì được là hàng xóm với nhau.”

Vừa nói xong, mẹ liền kéo tay Vĩnh Hải về phía mình, xoa xoa đầu cậu vài cái.

“À đây là con trai của em, năm nay cháu mười lăm tuổi.”

“Vĩnh Hải chào cô chú đi con.”

Vĩnh Hải hơi cúi nhẹ, lễ phép chào hai người đứng đối diện.

“Cháu chào cô chú ạ!”

Người phụ nữ nhìn cậu, đồng thời khen Vĩnh Hải cao ráo đẹp trai. Sau đó khoe về đứa cháu trai của mình.

“Chào cháu, em cũng có một đứa cháu trai bằng tuổi con nhà chị đấy. Cháu nó tên Thiết Cung, ngoan ngoãn hiền lành lắm.”

Vĩnh Hải không biết Thiết Cung đó trông như thế nào, chưa kịp nghĩ nhiều về cậu ta thì cơn đói bụng ập tới, lúc này cậu rất đói và mệt. Vĩnh Hải hiện tại chỉ muốn vào nhà ăn một bát mì, hay cái gì đó rồi lăn lên giường ngủ một giấc mới được.

“Tí nữa, anh chị sang nhà em ăn cơm cho đông vui”, mẹ cậu cười cười, nắm lấy tay của người phụ nữ.

Lúc này chồng của người phụ nữ, tay cầm hai túi rau, đầu hơi cúi lắc nhẹ vài cái.

“Em cảm ơn, nhưng có lẽ là không được rồi. Tí nữa bọn em còn phải chở hàng đi bán nữa. Hẹn anh chị lần khác nhé!”

Bố cậu đặt tay lên vai người đàn ông vỗ nhẹ vài cái.

“Vậy hẹn anh chị dịp khác nhé!”

Cuộc trò chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Vĩnh Hải và bố mẹ chào tạm biệt hàng xóm xong, tiếp tục vận chuyển đồ vào trong nhà.

“Ôi cái lưng tôi.”

“Cuối cùng cũng được nghỉ rồi.”

Vĩnh Hải dang rộng tay chân nằm trên giường, cậu ôm lấy con gấu bông ngủ lúc nào không hay. Trời cũng đã tối muộn, mẹ lên gọi Vĩnh Hải xuống tầng ăn cơm, cậu lúc này ngồi dậy nhưng trong trạng thái chưa định thần được.

Lúc cậu đi xuống tầng, nhìn trên bàn ăn có nhiều món Vĩnh Hải thích, cậu đi nhanh đến, mùi thơm của đồ ăn sộc lên mũi khiến cơn đói bụng ngày càng cồn cào. Cả nhà cậu đang ăn cơm thì có tiếng chuông cửa vang lên, Vĩnh hải đứng dậy chạy ra ngoài mở cửa thì thấy một tên đang cầm một đĩa thịt vịt nướng.

“Dì tôi bảo mang sang cho nhà cậu. Nhận lấy đi.”

“Thế hả! Tôi cảm ơn.”

Tên đó đưa đĩa thịt vịt, liền quay lưng rời đi ngay lập tức. Để lại một Vĩnh Hải bơ vơ trên tay cầm lấy đĩa thịt nhi ngút mùi thơm.

“Thơm ghê.”

“Bố mẹ ơi! Cô hàng xóm lúc chiều cho nhà mình thịt vịt”, Vĩnh Hải nói lớn vọng vào trong phòng ăn.

“Thịt vịt ngon lắm ăn nữa đi!”, mẹ cậu gắp cho Vĩnh Hải liên tục.

“Mà này cô hàng xóm sang đưa hả con? Sao không gọi mẹ ra.”

Vĩnh Hải đang cắn dở miếng thịt, nhai nốt rồi trả lời mẹ.

“Nãy là cháu cô sang cơ, tên là gì ý con quên rồi.”

“Thiết Cung”, người bố tay vừa trả lời tay vừa lột vỏ tôm để vào bát cho vợ của mình.

Sau bữa ăn, Vĩnh Hải đứng rửa bát nghĩ về cậu bạn ban nãy. Thật lòng mà nói, Vĩnh Hải thích con trai, cậu đã sớm nói với bố mẹ từ trước. Tuy rằng lúc đầu bố mẹ cũng hơi buồn, nhưng họ cuối cùng cũng đã hiểu và ủng hộ cậu.

Ở một thế giới, nơi Alpha và Omega là những người bị lệ thuộc với nhau bởi thứ gọi là pheromone. May mắn thay, cậu là một Beta nên không phải chịu bất kì sự ảnh hưởng nào cả.

Chính vì vậy, Alpha và Omega thường luôn đi với nhau, là một cặp, sinh ra là dành cho nhau. Không phân biệt giới tính nào cả. Còn đối với Beta, sự tồn tại giữa thứ gọi là tình yêu không phân biệt giới tính là một điều khá là xa xỉ. Bởi vì, Alpha và Omega cùng giới tính vẫn có thể sinh con đẻ cái được, nên trong xã hội họ miễn cưỡng được chấp nhận, thế nhưng với Beta thì lại không thể.

“Công nhận, cậu bạn kia đẹp trai thật!”

Vĩnh Hải đang cọ nồi, trong đầu cậu lúc này hiện lên gương mặt của Thiết Cung tay cầm đĩa thịt vịt.

“Mình thích đôi mắt của cậu ta, đôi mắt to tròn ngây thơ nhưng cũng rất gợi tình.”

Rửa bát xong, Vĩnh Hải đi lên trên tầng vào phòng ngủ của mình, ngồi vào bàn học. Cậu đã học trước kiến thức lớp mười được vài bài, dù ở hoàn cảnh nào cũng không ngăn cản vấn đề học tập của Vĩnh Hải được.

Tinh thần tự học được hình thành từ nhỏ, lúc còn ở thành phố, cậu đã có mục tiêu vào trường chuyên trọng điểm ở đấy. Cậu đã được tuyển thẳng vì có giải nhất học sinh giỏi thành phố môn toán. Nhưng cậu đã từ bỏ trường chuyên đấy để về làng quê cùng bố mẹ. Dù cho trước đó hai người đã ngăn cản Vĩnh Hải, cố gắng thuyết phục cậu học ở đấy.

Nhưng tính Vĩnh Hải đã suy nghĩ sẽ làm, khó có thể thay đổi. May sao, nhà cậu phá sản trước ba tháng kì thi vào mười. Vĩnh Hải đã đăng ký nguyện vọng một thi chuyên lý, nguyện vọng hai là ngôi trường ở dưới làng quê kia. Phần một là đề thi chung, là những bài thi chung giữa các trường để đỗ vào cấp ba. Phần hai đề chuyên biệt, là hai bài thi môn toán và môn chuyên. Nếu điểm thấp hơn năm điểm hoặc bỏ thi phần đề chuyên biệt, nghiễm nhiên là trượt, dù cho điểm phần thi đề chung có cao đến đâu, vì đó là điều kiện tối thiểu để đỗ. Điểm chuẩn của từng môn chuyên sẽ là điểm môn đề chung hệ số một, còn điểm môn phần đề chuyên biệt hệ số hai.

Bởi vì, Vĩnh Hải đã đỗ chuyên toán của trường đấy nhưng giờ cậu phải để nguyện vọng một là một lớp chuyên khác nhưng sẽ không đi thi phần đề chuyên biệt của trường. Phần đề thi chung, cậu vẫn sẽ đi và làm hết sức mình. Cũng tại vì, nguyện vọng một của cậu là trường chuyên và điểm thi cũng ngay tại đấy, cậu chỉ cần thi phần đề chung, bỏ thi chuyên biệt để còn trượt nguyện vọng một, thì lúc đó Vĩnh Hải sẽ đỗ nguyện vọng hai - ngôi trường ở làng quê đó.

Không ngoài dự đoán, Vĩnh Hải đã đỗ nguyện vọng hai, chính là ngôi trường đó và ngôi trường xét tuyển thẳng bốn tháng trước. Hiện tại, cậu đã bỏ ngôi trường đã xét tuyển thẳng kia để về với ngôi trường nguyện vọng hai.

Dù hoàn cảnh có ra sao, mọi chuyện vẫn được Vĩnh Hải tính toán kĩ càng.

“Vậy là tuần sau mình phải đi nộp hồ sơ nhập học rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play