Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuối cùng cũng đến ngày nhập học. Vĩnh Hải cầm lấy tập hồ sơ đã chuẩn bị từ tối qua, ngó nghiêng ra ngoài cửa sổ thấy trời trong xanh và nắng nhẹ. Cậu quyết định tự mình đi nhập học, dù cho tối qua bố đã nói để mình đi, còn cậu ở nhà. Nhưng Vĩnh Hải nào chịu, cậu từ chối và đòi tự mình đi, cuối cùng bố cũng đồng ý.

Vì chưa mua xe máy nên Vĩnh Hải phải đi bộ, cậu thấy khá thoải mái, cho rằng đằng nào cũng rèn luyện thể chất luôn. Trên đường đi đến trường, Vĩnh Hải nghe thấy tiếng rên ư ử, cậu đứng im lắng nghe tiếng rên mà lần theo và phát hiện nó phát ra từ gốc cây ven đường. Cậu tiến tới, ngó ra đằng sau thân cây thì thấy một chú chó con bị thương, chân trước chảy đầy máu, cả thân nó nhem nhuốc do bùn đất. Nó nằm dưới gốc cây thở hổn hển, có vẻ như đánh hơi được Vĩnh Hải nên ánh mắt hướng đến cậu, đuôi vẫy như muốn cầu cứu, xin giúp đỡ.

Vĩnh Hải hoảng hốt, cúi xuống đỡ lấy con chó chạy đi đến phòng khám thú y. Lúc nãy trên đường đi, cậu có nhớ mình đã đi qua một phòng khám thú ý, theo trí nhớ của Vĩnh Hải thì nó cách đây không xa.

Vĩnh Hải hai tay đỡ lấy con chó áp sát vào lồng ngực, ra sức cố chạy thật nhanh. Nhìn nó rên ư ử trong lòng cậu, khiến Vĩnh Hải cất giọng an ủi.

“Không sao đâu bé.”

“Cố lên, sắp tới rồi.”

Cậu vừa an ủi chó con vừa chạy, lúc này mồ hôi trên trán đã bắt đầu chảy xuống, cơ thể bỗng chốc cũng nóng bừng lên, Vĩnh Hải thở hổn, cố chạy tiếp. Cuối cùng cũng đến phòng khám thú y, đưa chú chó cho bác sĩ thú y khám, còn cậu thì ngồi chờ.

Bác sĩ thú y đi ra, tay cầm theo một số giấy tờ chụp x quang, siêu âm. Cô nhìn vào đống giấy tờ nói:

“Bé nhà mình mang thai được hai tháng nhưng đã bị sảy ngay trong bụng. Bên cạnh đó, chân trước cũng bị gãy và đã được băng bó. Những vết thương do bị đánh đập cũng đã được sơ cứu và chữa trị.”

Bác sĩ thú ý tra hỏi Vĩnh Hải về những vết thương do bị bạo hành ấy, cậu lắc đầu bảo không biết, nói rằng trên đường đi trông thấy chú chó bị thương nên đã đem đến đây. Bác sĩ nghe xong gật đầu hiểu ý.

“Mong cậu về nhà sẽ bồi bổ cho bé. Chăm sóc thật chu đáo!”

Vĩnh Hải lễ phép, gật đầu đồng ý. 

“Vâng ạ!”

“Phiền cậu ra phòng tài vụ đóng tiền khám chữa bệnh.”

“Vâng ạ!”

Nói xong, bác sĩ quay lưng đi mất, còn cậu thì đi đến phòng tài vụ đóng tiền phí. Vĩnh Hải ôm chú chó về nhà, xoa đầu nó vài cái, nhẹ nhàng nói:

“Giờ tao sẽ là chủ của mày.”

“Đừng lo, tao sẽ chăm sóc mày thật tốt.”

Cậu tiện thể đi chợ mua chút đồ tẩm bổ cho bé con trong lòng. Hiện Vĩnh Hải xách một đống đồ, nào là xúc xích, thịt lợn, cà rốt,... Về đến nhà, bố mẹ thấy cậu ôm một chú chó về, nghi hoặc hỏi: “Con chó ở đâu ra vậy?”

Vĩnh Hải cười nhẹ, mắt dõi theo con chó ôm trong lòng.

“Chuyện là…”

Cậu kể hết mọi chuyện cho bố mẹ, họ cũng đồng ý cho Vĩnh Hải nhận nuôi và bảo cậu mai nhớ đi nộp hồ sơ nhập học. Vĩnh Hải đặt con chó xuống ghế sofa, còn bản thân cầm theo túi đồ vào bếp nấu ăn. Cậu nhìn lên đồng hồ, đã mười tám giờ rồi. Vĩnh Hải bảo mẹ ra ngoài chơi phòng khách chơi cùng bé con lông trắng kia, còn việc nấu cơm để cho cậu.

“Ăn nào bé yêu, cơm tao nấu đấy!” Vĩnh Hải xúc từng thìa cơm cùng thịt gà xé đút cho bé chó. 

“Ngoan lắm! Ăn đi cho mau khỏe.” Cậu cười, tay xoa đầu cục lông trắng đang ngoan ngoãn ăn từng thìa cậu đút.

Kim đồng hồ chỉ điểm hai mươi hai giờ, Vĩnh Hải ôm bé chó lên phòng mình. Cậu trải chăn cho bé chó nằm cạnh giường mình. Đúng lúc này, Vĩnh Hải sực nhớ ra mình chưa đặt tên cho cục bông trắng.

“Từ giờ tao sẽ gọi mày là Bánh nhé! Nhớ đấy đây là tên của mày.”

“Bánh ơi! Đến giờ đi ngủ.”

May thay thời gian nộp hồ sơ nhập là ba ngày, mà cậu đã bỏ lỡ một ngày là hôm qua rồi. Nay là ngày thứ hai, lúc cậu đến người trong trường lác đác vài bóng người, chắc do mọi người đều đi vào qua. Vĩnh Hải trông thấy cậu bạn từng mang đĩa thịt sang bên nhà mình đến nhập học, Vĩnh Hải thầm suy nghĩ mình và cậu ta học chung trường sao?

Hoàn thành xong thủ tục nhập học, cậu nhớ lại lúc ngồi làm việc với cô phụ trách hồ sơ ở đấy. Cô đang rà soát tên học sinh theo điểm Vĩnh Hải đã ghi bên ngoài dán lên trên tập hồ sơ. Không ngoài dự đoán cậu đứng thứ nhất trên sáu trăm mười của trường. Cô phụ trách vừa khen Vĩnh Hải vừa ghi thứ hạng và kí giấy xác nhận nhập học.

“Em này giỏi đấy. Kiểu gì cũng vào lớp chọn.”

Vĩnh Hải cười cười đáp lại: “Em cảm ơn ạ!”

Lúc này tiếng bước chân của ai đó đang tới gần, Vĩnh Hải quay mặt nhìn theo cậu ta đang ngồi xuống ghế chờ, tay cầm tập hồ sơ. Vĩnh Hải nghĩ bụng thì ra là cậu ta. Cậu đứng dậy ra về, nhưng trước đó vì muốn xem trường như thế nào nên đã đi xung quanh tham quan.

“Công nhận nhiều cây thật, toàn cây to. Cũng thoáng mát đấy chứ!”

“Cơ sở vật chất ở đây cũng được. Sân trường cũng rộng.”

Trên bầu trời trong xanh lúc này, những đám mây đen kéo tới nhanh chóng báo hiệu cho việc chuẩn bị có mưa. Đúng là vậy, trời đổ mưa, những hạt mưa trút xuống đột ngột, bây giờ trng trường chỉ còn tiếng tách tách của những giọt mưa. Hai lông mày Vĩnh Hải nhíu lại, muốn chửi thời tiết lừa dối cậu, rõ ràng nhìn trong xanh thế này mà giờ lại mưa to đột ngột. 

“Chết rồi, hôm nay mình không mang ô.”

Cậu từ tầng hai chạy xuống tầng một, trông thấy cậu bạn ban nãy không ra về mà ngồi dưới bậc thềm. Vĩnh Hải suy nghĩ có lẽ cậu ta cũng không mang ô, dù sao mới mười bốn giờ chiều vẫn còn sớm. Vĩnh Hải chạy đến chỗ cậu bạn kia, ngồi xuống bên cạnh vẫy tay chào đối phương.

“Chào người anh em, cũng quên ô à.”

Đối phương trả lời cậu với vẻ mặt bình thản: “Ừ”

“Chúng ta gần nhà nhau đấy, tôi tên Vĩnh Hải, còn cậu?”

Sự thật là Vĩnh Hải quên tên cậu ta, dù cho trước đó một tuần bố mới nói xong. Thôi thì cứ coi như đây là một màn giới thiệu làm quen. 

“Tôi tên Thiết Cung.”

Ra là Thiết Cung, cậu sẽ ghi nhớ rõ. Thiết Cung trả lời, mặt nhìn về phía trước. Vĩnh Hải nhìn góc nghiêng của hắn, làn da trắng, tóc mái lả lơi lộn xộn chạm vào đôi mắt. Đặc biệt hơn cả đó là đôi mắt hoa anh đào nhìn rất quyến rũ, điểm tô cho nó chính là nốt ruồi dưới đuôi mắt. Lông mi dài và rất cong. Chiếc mũi cao cùng với đôi môi trái tim đỏ hồng như quả dâu tây mọng nước.

Nội tâm bên trong Vĩnh như muốn gào thét lên rằng, cậu ta đẹp quá, mình muốn cắn cậu ta một cái, giọng Thiết Cung ngọt quá. Mọi thứ đầy hỗn loạn, thật may mắn khi Thiết Cung không biết được những suy nghĩ đấy của cậu.

“Chung đường nhà, chung trường rồi, không biết có học chung lớp không nhỉ?”

Vĩnh Hải vẫn đang đắm chìm trong sự hỗn loạn đó, ngắm nhìn vẻ đẹp mê người của Thiết Cung. Mọi thứ bị cắt ngang khi cậu nghe thấy hắn hỏi như thế, điều đó khiến Vĩnh Hải chợt tỉnh lại trở về thực tại.

Vĩnh hải tay chống cằm, đầu hơi nghiêng nhẹ về phía hắn, đôi mắt híp lại: “Vậy cậu nghĩ cậu sẽ vào lớp nào?”

Thiết Cung tỉnh bơ, nói luôn như không suy nghĩ: “Tôi theo tự nhiên, đương nhiên sẽ vào lớp A1 rồi.”

Nếu là A1, chắc hẳn hắn học giỏi, điểm đầu vào cao giống như cậu vậy.

“Ồ, tôi cũng sẽ vào A1. Này đằng ấy kết bạn facebook với follow instagram của tôi đi.” Tay Vĩnh Hải chìa chiếc điện thoại ra trước mặt đối phương.

“Được, của cậu đây."

Mưa cũng đã ngớt, trời cũng đã tạnh, ánh nắng lại lên chiếu xuống dưới góc hai cậu nhóc đang ngồi dưới bậc thềm. Hình ảnh hai cậu đang cười nói với nhau, tạo nên một khung cảnh thơ mộng về một tình bạn mới đến.

Hiện tại là mười sáu giờ chiều, bóng dáng hai thiếu niên sánh bước bên nhau đi trên con đường làng quê thoáng mát. Nhìn từ xa có thể thấy Vĩnh Hải cao hơn Thiết Cung nửa cái đầu, dáng cậu và hắn giống nhau. Nhưng nếu để ý kĩ, Vĩnh Hải vẫn đang cười nói phía trước, còn đối phương lại len lén nhìn cậu.

“Này, nhà cậu sát nhà cô hàng xóm tôi, mà sao không lần nào tôi thấy cậu vậy?”

Thiết Cung trầm ngâm một lúc mới trả lời: “Ừ, do từ sáng sớm tôi phải đi chuyển hàng các thứ nữa.”

“Cậu không thấy là phải rồi.”

Vĩnh Hải cười mỉm: “Vất vả nhỉ?” 

“Ừ.”

Thiết Cung vẫn như thế, vẫn bình thản tạo cảm giác hơi gượng gạo cho Vĩnh Hải nhưng bị phá tan khi hắn hỏi cậu: “Mà này ăn bánh không?”

Thiết Cung nói xong, liền lôi trong túi mình ra một hộp giấy bên chìa về phía cậu: “Bánh tôi tự làm đấy!” 

“Có gì cho xin cảm nhận nhé!”, lần này Vĩnh Hải thấy đuôi mắt hắn hơi cong nhẹ, khóe miệng hơi nhoẻn lên.

Vĩnh Hải đưa tay đón nhận lấy hộp bánh, cậu mở ra là bánh bông lan, bên trên có xịt ít kem tươi. Vĩnh Hải cắn một miếng, kinh ngạc vì nó ngon, cắn vào trong miệng, nhân dâu tây và nho xanh hòa quyện cùng kem tươi, vỏ bánh bông lan mềm hòa tan nhanh chóng khi nhai. Một chiếc bánh đẹp, không quá ngọt rất dễ ăn.

“Ngon không?” 

Vĩnh Hải vẫn đang thưởng thức chiếc bánh, nghe Thiết Cung hỏi vậy, cậu gật đầu nhẹ liên tục khen ngon: “Có chứ, bánh ngon lắm!”

“Người thì đẹp, bánh cũng đẹp nốt.” Vĩnh Hải nghĩ bụng nhìn hắn và chiếc bánh đang cắn dở.

Trong đầu cậu lóe lên những suy nghĩ mà đối phương không thể nào biết được, “Thiết Cung nhìn vậy nhưng thật ra lại rất ấm áp”, “mới đầu mình còn nghĩ…”

Có lẽ lúc này, Vĩnh Hải nhận ra rằng, tuy phải rời xa thành phố - chứa đựng nhiều kỉ niệm bạn bè, người thân. Nhưng ở nơi đây, cậu cũng sẽ tạo nên những kỉ niệm mới - bắt đầu từ người bạn đầu tiên này.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play