“Ting ting ting…” Tiếng chuông báo thức kêu phá vỡ bầu không khí im ắng đồng thời đánh thức Vĩnh Hải đang trong cơn mơ. Cậu với lấy chiếc điện thoại để trên bàn học, ấn chọn dừng báo thức, ánh sáng xanh từ màn hình chiếu lên gương mặt ấy, Vĩnh Hải chú ý thời gian hiện tại đang là bốn giờ sáng. Theo đúng như thời gian biểu mọi năm cậu lập nên, đây chính là lúc để học bài. 

Tính từ lúc thi vào mười xong, Vĩnh Hải dành thời gian cho bản thân được nghỉ ngơi, phá lệ một lần. Nhưng cậu nhận ra thời gian nghỉ ngơi đã quá đủ, đã nên đến lúc ngồi dậy học bài. Chính vì thế, hôm qua Vĩnh Hải mới cài báo thức bốn giờ sáng. 

Hôm nay cậu sẽ tự học trước chương trình lớp mười, bắt đầu từ môn hóa, là một người đặc biệt thích môn hóa, không phải bởi vì giỏi mà do đây không phải thế mạnh của cậu. Từ đó ngày càng thúc đẩy bản tính chinh phục mạnh mẽ trong người Vĩnh Hải, nên việc cậu mở đầu bằng môn hóa không phải điều gì lạ.

Vĩnh Hải ngồi dậy vươn vai một lúc rồi đứng lên đi đến ngồi vào bàn học. Ánh đèn được bật lên, sách vở cũng được lấy ra. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng xoạt xoạt của giấy và tiếng bút ghi bài, nhưng bị một tiếng ồn lấn áp, phá vỡ, đó chính là tiếng của xe khi đề lên. Vĩnh Hải vô thức kéo tấm rèm sang một bên, ngó ra ra ngoài nhìn. Trước mắt cậu, là một bóng hình quen thuộc.

“Thiết Cung mới sáng sớm đã đi đâu vậy?” Vĩnh Hải nhìn chằm chằm hắn, nghĩ thầm.

“Cậu ta đi chở hàng à?” Cậu vẫn tập trung nhìn hắn, rồi mới nhớ ra trong đầu hôm trước trong lúc nói chuyện hắn đã kể sáng sớm phải đi chở hàng.

Hình ảnh Thiết Cung đeo khẩu trang trắng, đội mũ bảo hiểm, đằng sau xe là mộ thùng đồ được buộc chặt với xe. Hắn mặc áo khoác màu đen kéo kín cổ, đi đôi giày thể thao trắng. Không biết bằng một thế lực nào đó đã thôi thúc Thiết Cung ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng Vĩnh Hải, có lẽ do cảm nhận được bản thân đang bị nhìn lén. Ngay tại giây phút này, mắt hai người chạm nhau, có thể thấy Thiết Cung cũng đang ngạc nhiên khi thấy cậu nhìn lén mình. Vĩnh Hải bị phát hiện liền lúng túng, vô thức giơ tay vẫy chào với hắn rồi nhanh chóng kéo rèm lại.

Vĩnh Hải mặt đỏ như trái cà chua chín, xấu hổ vì bị đối phương bắt tại trận việc mình nhìn lén, cậu úp mặt xuống bàn, tay gãi đầu liên tục. Nhưng có lẽ cậu không biết rằng, đằng sau tấm rèm, ở dưới đường, hắn cũng bối rối không kém cạnh gì. Thiết Cung vẫn chưa hoàn hồn khi biết mình bị nhìn lén, thủ phạm lại là Vĩnh Hải. Hắn định thần lại, tiếp tục đề xe để đi chở hàng, không thể lỡ thì giờ được.

“Đi nhanh không muộn mất.” Thiết Cung thúc giục bản thân mình phải nhanh chóng đi làm.

Vĩnh Hải vò đầu bứt tai vì hóa, cậu đã ngồi học được hai tiếng, cố gắng suy nghĩ để giải bài, cuối cùng cũng làm xong. Vĩnh Hải tắt đèn học, đứng dậy đi đến phía giường, ngả lưng nằm ngủ một lúc.

Một lần nữa, tiếng chuông báo thức lại reo lên, lần này Vĩnh Hải ngồi dậy, giãn cơ vài phút rồi đi vệ sinh cá nhân. 

“Lát nữa mình phải đến quán ăn nữa, phải nhanh lên mới được. Bảy giờ kém mười lăm rồi, phải nhanh lên mới được.” Cậu nghĩ trong lúc đánh răng.

Vĩnh Hải nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, liền thay quần áo ngủ sang áo phông xanh than với quần vải đen. Cậu chạy xuống tầng, nhanh tay với ổ bánh mì không cùng với vỉ sữa đặc. Khóa cổng xong, cậu vừa đi vừa ăn đến chỗ quán ăn nhà mình.

Gia đình Vĩnh Hải chuyển đến đây cũng được gần một tháng, nhưng nay mới là lần đầu tiên cậu đến quán ăn của nhà mình. Vì bố mẹ nói với cậu rằng không phải đến, dặn Vĩnh Hải trông coi nhà cửa, cố gắng học hành. Cậu nằm ở nhà không có học, đến hôm nay mới bắt đầu học. Cậu biết bố mẹ không cho mình đến quán ăn cũng bởi vì sợ cậu mệt mỏi. Vĩnh Hải chán việc ở nhà một mình, nên nay mới quyết định dậy sớm để đi đến quán ăn phụ giúp bố mẹ.

Quán ăn nhà cậu bán các món bình dân như cơm bún, phở,... để ý kĩ thì thấy quán to rộng hơn so với những quán xung quanh đây. Vĩnh Hải thấy mẹ mình đang bát phở đến chỗ khách, cậu nhanh chóng chạy lại chào lớn: “Con chào mẹ.”

“Để con bưng cho.” 

Mẹ cậu nghe thấy tiếng con trai mình, liền ngẩng đầu lên nhìn, nghe thấy con mình muốn bê giúp, bà cũng đưa cho cậu. Vô số suy nghĩ trong đầu bà hiện ra, “bình thường giờ này con nó phải ở nhà học tiếng anh chứ?”, “xin lỗi vì đã để con chịu khổ”, “nhưng mình cũng vui khi nó là một đứa trẻ ngoan”.

“Ừ, của con đây.” Bà vui vẻ đưa bát phở cho con trai.

Vĩnh Hải bưng bát phở xong, liền chạy vào bên trong gian bếp giúp bố một tay. Bình thường cậu vẫn nấu ăn nhưng ở mức ăn được và đơn giản. Cậu khi nhìn thấy lần này với số lượng nhiều và cầu kì như này, e rằng sẽ hơi khó. 

Bố hiểu Vĩnh Hải rất rõ, liền khuyên cậu về nhà học, nhưng cậu cố chấp đòi nấu. Cuối cùng mẹ vào bảo cậu đi ra làm thu ngân với bưng bê. Vĩnh Hải gật đầu đồng ý.

Bưng bê, tính tiền được một lúc, thoáng cái đã gần mười giờ sáng, khách cũng bắt đầu thưa dần. Đúng lúc này, Vĩnh Hải nhìn thấy Thiết Cung đi vào trong quán, cậu liền chạy tới chào: “Chào người anh em. Đến đây ăn gì?”

Thiết Cung vẻ mặt sững sỡ một lúc nhưng cũng thay đổi nhanh chóng hỏi lại Vĩnh Hải: “Cậu làm việc ở đây à?”

“Ừ, đây là quán ăn nhà mình, mình đến phụ giúp. Ê mà cậu muốn ăn gì?” Vĩnh Hải gõ bút vào cuốn sổ tay nhỏ đang cầm trên tay.

Thiết Cung nghe xong, gật đầu như đã hiểu mọi chuyện, hắn nói với cậu: “Cho tôi bát phở bò tái.”

Vĩnh Hải nói lớn: “Mẹ ơi, cho Thiết Cung một bát phở bò tái nhé!”

Trong lúc đó, vừa đi vừa kéo Thiết Cung ngồi vào bàn.

“Thiết Cung?” Bà nói vọng ra ngoài.

“Vâng, bạn con. Cháu của cô hàng xóm ý mẹ.” Cậu giải thích cho mẹ hiểu.

Mẹ cậu từ gian bếp chạy ra ngoài thì thấy Thiết Cung: “Ơ, hóa ra là cháu à!”

“Vâng cháu chào cô, hóa ra cô là mẹ của Vĩnh Hải.” Thiết Cung lễ phép chào.

Vĩnh Hải ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra: “Mẹ quen Thiết Cung lúc nào vậy?”

Mẹ cậu bật cười, tay vỗ vai Thiết Cung: “Thằng nhóc này hả, là khách quen của quán mình đấy, hôm nào cũng đến ăn.”

Nói xong, bà đi vào bếp nói với chồng cho thêm nhiều thịt và phở. Thiết Cung nghe thấy, đỏ mặt xua tay từ chối: “Cô ơi, không cần đâu ạ.”

Hắn xua tay liên tục muốn từ chối, nhưng cuối cùng cũng phải từ bỏ. Mẹ cậu đã bê bát phở đến, cười khẽ vỗ vỗ hắn vài cái: “Ăn nhiều vào cho mau lớn.”

“Vâng, cháu cảm ơn.” Thiết Cung ngại ngùng nói.

“Cậu cứ ăn đi nhé! Tôi đi tính tiền khách bên kia đã.” Nói xong, Vĩnh Hải chạy đi mất.

“Ừ.” Hắn lúc này không biết nói gì hơn.

Tính tiền xong, cậu đi đến chỗ hắn, kéo ghế ngồi cạnh nói: “Tí có phải đi tiếp không?” 

Tay hắn đang gắp phở, nghe cậu hỏi liền ngẩng đầu lên trả lời: 

“Không, ba giờ chiều tôi mới đi tiếp.”

“Nhưng trước đó, tôi phải về nhà tắm giặt đã, người bẩn hết rồi.”

 

“Tiếp đến còn phải đóng đồ vào thùng nữa.”

“Nói chung là nhiều lắm.”

Vĩnh Hải chăm chú lắng nghe, nhìn Thiết Cung trầm tính vậy thôi, mà lần này nói nhiều không giống dáng vẻ bên ngoài. Lúc nói má con hơi ửng đỏ, lông mi dài hơi rung rinh nhẹ. Sao giờ cậu mới biết nhỉ?

“Cậu có thấy mệt không?” Vĩnh Hải hỏi.

“Cũng có đôi chút, nhưng mà quen rồi.” Hắn vừa ăn vừa trả lời cậu.

Vĩnh Hải lúc này sực nhớ ra một chuyện liền hỏi hắn: 

“Ê, tuần sau là nộp giấy chọn lớp, chọn ban rồi.”

“Có gì đi cùng tôi nha.”

“Ok.” Hắn đồng ý.

Hai người nói chuyện vui vẻ với nhau đến lúc dọn quán, đóng cửa nghỉ trưa.

Tối đó, hai con người đều cùng nằm trên giường tay cầm điện thoại nhưng lại không cùng một địa điểm. Họ nhắn tin vui vẻ với nhau.

[Vĩnh Hải]: Xem này.

Vĩnh hải gửi bức ảnh là tờ giấy đăng ký chọn lớp, chọn ban. Trong tờ giấy, cậu tích vào lớp chọn A1 thuộc ban tự nhiên gồm có các môn: toán, ngữ văn, tiếng anh, sinh học, vật lý, hóa học, giáo dục quốc phòng, lịch sử, tin học.

Thiết Cung lúc này mới nhớ ra tờ giấy đăng kí, nhanh chóng bật dậy, mở trong ngăn kéo lấy nó ra. Theo như hắn thấy trong ảnh, Vĩnh Hải đã tích vào lớp A1, hắn không suy nghĩ nhiều cũng tích giống cậu, dù vốn dĩ hồi trước hắn chỉ buột miệng thốt ra nói với cậu, ý định của hắn thật sự là vào A2 hoặc D1 để học cùng bạn bè. Nhưng không hiểu sao, lần này bản thân Thiết Cung lại bị cuốn theo Vĩnh Hải, đăng kí theo cậu.

Tiếng ting ting vang lên. 

“Vĩnh Hải đã gửi một bức ảnh.”

Thiết Cung ấn mở ra xem, là ảnh một chú chó poodle trắng đang cười, được đặt trong lòng Vĩnh hải, tay cậu đang để trên lưng nó. Nhưng tại sao khi nhìn, hắn lại nhớ đến nụ cười của cậu lúc cả hai cùng nhau đi về. Thiết Cung trong vô thức cười mỉm, nhưng đột nhiên nhận ra sự bất thường đó nên đỏ mặt, đập điện thoại xuống đùi mình, mặt úp xuống mặt bàn. Hắn ngoái nhìn bức ảnh một lần nữa, một lần nữa, tiếng thình thịch ở tim ngày càng đập nhanh và nghe rõ hơn.

“Cái cảm giác lạ gì thế này.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play