Nửa đêm, hắn trằn trọc, trở mình liên tục không thể nằm yên khi ngủ. Thiết Cung nhớ đến hình ảnh của Vĩnh Hải cười nói với mình, lại làm cho hắn xao xuyến khôn nguôi. Thiết Cung không ngủ được, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hắn vò đầu bứt tai, mặt đỏ hết lên. Thời gian cứ thế trôi qua, đã là bốn giờ sáng.

Tiếng chuông báo thức reo, vẫn cứ reo, còn người nằm trên giường vẫn không có ý định tắt đi. Hắn cứ nằm lì trên giường, cơ thể mệt mỏi không muốn ngồi dậy. Tiếng chuông một lần nữa reo inh ỏi, Thiết Cung lần thấy thấy khó chịu trong người, ném gối xuống sàn nhà, tay chân dang rộng trên giường mắng chửi bản thân:

“Chết tiệt, mình mất ngủ cả đêm qua rồi.”

“Còn phải đi chở hàng nữa chứ.”

Lần này, hắn đã ngồi dậy, người bơ phờ, lảo đảo vì mất ngủ, nhưng vẫn cố lê lết thân mình đi vệ sinh cá nhân để còn đi làm. Thiết Cung chầm chậm đi xuống dưới tầng, tay day trán, thầm trách móc trong đầu: “Cậu ta làm mình mất ngủ, tất cả là tại Vĩnh Hải.” 

Vĩnh Hải lúc này đang ngồi làm bài tập bỗng thấy ngứa ngáy trong người.

Vẫn như mọi khi, vẫn là ngôi nhà ba tầng, rộng không bốn mươi lăm mét vuông, đồ đạc cũng không quá nhiều, không khí đầy ảm đạm, cô đơn. Năm nay là năm hắn sống một mình, khi bố mẹ mất, Thiết Cung sống với dì và chú, Đến nay, hắn xin hai người được dọn về sống ngôi nhà của mình, ban đầu dì không đồng ý, nhưng khi thấy cháu mình nài nỉ, một hồi lâu cũng khiến bà mềm lòng đồng ý. Dì và chú không có con vì khó sinh, nên thương yêu và chăm sóc hắn hết mực. Hắn được trở về ngồi nhà ấy, nhưng bữa tối sẽ phải sang nhà dì ăn cơm.

Thiết Cung được dì và chú nuôi từ năm tám tuổi đến bây giờ, từ cái ăn cái mặc, tiền học phí,... họ luôn chu cấp và mua cho hắn nhiều thứ, không để cho hắn chịu thiệt thòi điều gì. Nhưng trong lòng Thiết Cung, cảm thấy nợ ơn tình nghĩa, công lao phụ dưỡng của hai người, hắn cũng không biết từ bao giờ đã coi dì và chú như bố mẹ thứ hai của mình.

Thiết Cung luôn cố gắng chăm học, luôn tự học không đi học thêm, bởi vì không muốn lấy tiền từ dì. Thành tích học tập của hắn luôn ở mức tốt, khiến dì và chú rất tự hào và hãnh diện. Năm cấp hai, Thiết Cung đã đạt nhiều giải thưởng trong kì thi học sinh giỏi trường, khu vực, lần nào cũng đứng nhất. Năm lớp chín, hắn đi thi học sinh giỏi môn hóa thành phố và đoạt giải nhì. Cũng nhờ được giải nhì thành phố, dù cho hắn có điểm đầu vào không cao đi chăng nữa thì vẫn sẽ được ưu tiên xét vào các lớp chọn.

Ngoài việc học, Thiết Cung cũng sẽ giúp dì và chú làm vườn, làm ruộng. Vườn rau nhà trồng, một mình tay hắn chăm sóc không cần nhớ tới dì nữa. Dì là người đã chỉ dạy hắn, nhưng giờ Thiết Cung đã thành thục, không muốn dì động tay động chân đến. 

Hiện tại, do thi xong vào mười, vẫn trong thời gian nghỉ hè, nên Thiết Cung có tới chỗ chú xin được phụ giúp việc chở hàng, chú lắc đầu từ chối, mắng hắn: 

“Con nít con nôi, đi vào ngủ nhanh, chở cái gì mà chở.”

“Mới thi xong, người vẫn còn mệt, đi vào trong nghỉ ngơi đi.” 

“Cháu vào ngủ nhanh.”

“Cái này để chú làm được rồi.”

Thiết Cung cứng đầu, vẫn cố chấp xin được giúp: 

“Không, cháu muốn giúp chú một phần công việc.”

“Dù sao vẫn trong kì nghỉ hè, chú cho cháu chở đi.”

Chú giận dữ, đánh nhẹ vào người hắn một cái, quát: “Không là không.” 

Thiết Cung nào chịu khuất phục, như một chú chó nhỏ chạy tới chạy lui, nài nỉ xin.

“Chú cho cháu chở đi.”

“Dù sao trong hè, cháu cũng vô công rồi nghề. Chú cho cháu chở hàng trong hè này cũng được, đi mà chú.”

Hắn lì lợm, liên tục xin xỏ, hai tay nắm lấy tay của chú đung đưa. Chú cuối cùng cũng bất lực mà đồng ý: “Thôi được rồi, nhớ chỉ trong hè thôi đấy. Nếu không chịu được phải nói với chú nghe chưa?” Thiết Cung vui vẻ, gật đầu lia lịa, miệng liên tục nói vâng ạ. 

Hôm nay, đúng là Thiết Cung thấy không ổn thật. Nhưng hắn không muốn nói với chú, mà vẫn tiếp tục công việc đóng gói và chở hàng đi. Trên đường đi, hắn tự nhủ.

“Cố lên, chở xong rồi thì đi ăn sáng mới được.”

“Ăn sáng xong mình sẽ về đi ngủ một giấc vậy.”

“Mấy giờ rồi ta?”

Hắn băn khoăn không biết thì giờ, cả sáng cũng đi chở được kha khá. Trong bụng Thiết Cung cồn cào, kêu “ọc ọc” như muốn nhắc hắn đang đói, đã đến giờ đi ăn. “Đi ăn vậy.” Thiết Cung lái xe tấp vào quán ăn nhà Vĩnh Hải, lần này hắn gọi một đĩa cơm rang.

Vĩnh Hải trông thấy hắn, cười tươi, vẫy tay chào: “Đến rồi hả, lại đây.”

Hắn thấy vậy cũng vẫy chào lại: “Chào nhé!”

Thiết Cung nhìn Vĩnh Hải bê đĩa cơm về phía hắn, mồ hôi trên mặt cậu chảy xuống, để ý kĩ thì vóc dáng người Vĩnh Hải như hắn nhưng cơ ngực lớn hơn. Thiết Cung thầm nghĩ “Nếu mình úp mặt vào đó, cảm giác sẽ như thế nào?” Hắn nhanh chóng nhận ra mình vừa có suy nghĩ đồi trụy với bạn của mình, hắn đỏ mặt như muốn khóc vì bản thân có những suy nghĩ đó. 

Đĩa cơm rang được đặt trước mặt, nóng hổi nghi ngút, mùi hương xộc lên mũi Thiết Cung, làm hắn thèm và muốn ăn ngay lập tức. Hắn đưa từng thìa, từng thìa vào miệng chỉ để muốn quên đi những suy nghĩ không đứng đắn của mình. Thiết Cung nhai những hạt cơm trong khoang miệng, vị trứng và cơm cùng với nước mắm tạo nên độ mặn vừa phải, cảm nhận rõ ràng nhất là dưa chua, chua chua rất hợp để ăn cùng với cơm. “Thật ngon.” Hắn vừa ăn vừa nghĩ trong đầu.

Đằng kia, Vĩnh Hải vẫn đang đứng nhìn Thiết Cung ăn, hắn ăn trông rất đáng yêu. Hai bên má phồng nhẹ khi nhai, má hơi ửng hồng không biết vì sao. Vĩnh Hải khoanh tay, đầu nghiêng nhẹ, mắt vẫn hướng về người đang ngồi ăn kia, nghĩ “nhìn như bánh bao xẹp nhẹ, muốn cắn một cái quá.”

Thiết Cung đâu biết rằng, khi hắn đang ăn thì còn một người đứng cách đó không xa, có suy nghĩ xấu xa muốn cắn má hắn một cái.

Vĩnh Hải chạy vào gian bếp một lúc, đi ra thấy đĩa cơm của Thiết Cung đã hết, còn người thì đang nằm trên bàn. Cậu tưởng hắn xảy ra chuyện gì, nhanh chóng chạy đến lay người hắn gọi dậy, thì mới biết thì ra là ngủ quên. Vĩnh Hải khẽ lay hắn dậy, châm chọc nói: “Này dậy đi người đẹp.”

Hắn đáp lại, nhưng chỉ là một tràng nói mớ: 

“Ngon, ngon, ngon.”

“Đẹp quá, muốn ngủ.”

“Muốn, muốn…”

Hắn chưa nói hết câu đã im lặng mà chìm vào giấc ngủ tiếp. Vĩnh Hải cố gắng gọi hắn dậy một lần nữa, cuối cùng cũng bất lực, đưa người đang ngủ vào trong phòng nghỉ của quán.

“Ơ, gì thế này?” Thiết Cung khẽ rung rinh đôi mi, mở mắt ra, giật mình trông thấy mình đang nằm cạnh Vĩnh Hải.

“Sao mình lại nằm đây nhỉ?” Hắn lẩm bẩm một mình, băn khoăn không biết vì sao mình lại nằm ở đây với cậu. 

Nhưng giờ hắn mới để ý tư thế ngủ của cả hai, điều đó khiến Thiết Cung đỏ mặt. Thiết Cung và Vĩnh Hải nằm cạnh nhau, tay của cậu ôm chầm lấy phần eo của hắn, còn chân hắn lại gác lên người cậu. Thiết Cung nằm thấp hơn Vĩnh Hải, giờ đây mặt hắn đối diện với xương quai xanh của cậu. Mắt hắn lia xuống dưới là cơ ngực của Vĩnh Hải. Không hiểu sao, Thiết Cung lại không muốn tách rời ra mà lại gục mặt vào xương quai xanh của cậu. Bây giờ đôi tai và má của hắn đỏ bừng, nóng ran lên. Hơi thở nhè nhẹ chôn vùi ở xương quai xanh của đối phương. Thiết Cung ngẩng đầu lên nhẹ, đập vào mắt hắn là gương mặt tuấn tú của Vĩnh Hải. Từng đường nét trên gương mặt đều rõ ràng, thanh thoát. Sống mũi cao, đôi môi hồng cong nhẹ, mái tóc rẽ ngôi, uốn cong nhẹ nhàng. Từng sợi tóc lỉa chỉa ở bầu mắt đang nhắm của Vĩnh Hải. Thiết Cung ngượng ngùng, một lần nữa vùi sâu vào người cậu, tâm trí hỗn loạn.

“Cậu…”

“Chuyện gì thế này.”

“Vĩnh Hải thật đẹp.”

“Mình muốn…”

Nội tâm Thiết Cung đang gào thét, hắn đấu tranh với tâm trí không để phát ra thành tiếng. 

Hơi ấm bao phủ xung quanh người, khiến hắn bỗng chốc thấy buồn ngủ, mắt hơi lim dim nhắm lại. Trong đầu hắn hiện lên một vài suy nghĩ. “Ngủ một lúc vậy.” “Ấm quá.” “Thích quá.” Nhưng lại nhanh chóng biến mất. 

Hai con người trên giường ngủ, nhưng chỉ có một người thức dậy, ấy vậy mà cũng đã một lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ, chìm sâu vào hơi ấm của đối phương. Liệu không biết rằng, khi Vĩnh Hải thức dậy sẽ phản ứng như thế nào? Có hoảng hốt, ngại ngùng như Thiết Cung, hay điềm tĩnh trước sự việc ngay trước mắt. Tất cả sẽ được giải đáp khi Vĩnh Hải dậy, còn hiện tại cậu đang vẫn đang ôm chầm lấy đối phương mà ngủ say.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play