Đôi mi khẽ rung rung, đôi mắt chầm chập mở ra. Khung cảnh trước mắt là Thiết Cung đang vùi sâu mặt vào hõm cổ của Vĩnh Hải. Lúc này, như một chú báo tuyết vùi vào lòng cậu. Vĩnh Hải siết chặt cái ôm hơn, lưng cong nhẹ về phía sau, mặt vùi lên đỉnh đầu của hắn. Cậu có chút ngại khi Thiết Cung vùi vào mình như vậy, nhưng có lẽ hắn mới là người phải ngại vì cậu đang ôm ấp hắn.
Vĩnh Hải tham lam hít mùi thơm từ tóc của Thiết Cung, mùi hương thơm ngọt dịu dàng của hoa nhài phảng phất xung quanh. Cậu dùng ngón tay chọc lên má hắn vài cái, má hắn rất mềm y như một miếng bánh bao căng tròn mềm mềm. Vĩnh Hải bị vẻ đẹp của Thiết Cung mê hoặc, trong vô thức cậu hôn lên trán hắn, đến khi nhận ra cậu đỏ mặt, sửng sốt vì mình vừa mới hôn người bạn đầu tiên của mình. Vĩnh Hải xấu hổ, úp mặt vào tóc của hắn, lúc này hai tai đỏ ửng, phía dưới chân hơi rung nhẹ vì ngại. Đúng lúc này, Thiết Cung phát ra âm thanh “ưm”, chui sâu vào lòng Vĩnh Hải hơn, rồi tiếp tục ngủ say mà không hề hay biết người kia vừa mới hôn trán mình. Vĩnh Hải vẫn ôm chặt hắn, cậu muốn chuyện này kéo dài lâu hơn một chút.
Khoảng mười phút trôi qua, cuối cùng Vĩnh Hải cũng buông lỏng cái ôm của mình, từ từ ngồi dậy tránh đánh thức đối phương đang ngủ. Cậu ngồi ở mép giường, vươn vai, vươn cổ kèm theo tiếng “ưm” nhẹ. Cậu cảm thấy dễ chịu trong người, hơi thở nhẹ nhàng, chậm rãi: “Thoải mái quá!”
Vĩnh Hải quay đầu nhìn về con người đang nằm ngủ kia, rời xa cái ôm của cậu, nên giờ hắn nằm nghiêng người, một tay kề sát má, một tay thì trong trạng thái trước đó ôm ai đó nhưng lại mất hút, nên tạo thành khoảng trống trên giường. Càng nhìn, càng nhìn Thiết Cung như công chúa ngủ trong rừng Aurora. Đôi môi trái tim của Thiết Cung hơi chu nhẹ, má thì ửng hồng, lần này lại trông giống như trái đào chín hồng. Vĩnh Hải suy nghĩ, không biết giờ cắn một cái vào má, liệu Thiết Cung có phát hiện hay không? Còn hiện tại, cậu thực sự muốn lên giường nằm ngủ tiếp, muốn được ôm cái con người kia.
Trong lúc bận suy nghĩ về Thiết Cung thì cái con người đằng kia, có chút cử động, lông mày hơi nhíu lại, từ từ mở mắt. Ngay tại khoảnh khắc này, hai đôi mắt nhìn chằm chằm nhau. Thiết Cung mở to mắt hơn chút vì giật mình, cả người đỏ lên, trong đầu hắn hiện lên dòng suy nghĩ. “Gì thế này?” Tay hắn nắm chặt lấy quần, môi mím lại, đầy hoảng hốt. Nếu có người vào bất chợt lúc này, có thể sẽ nghĩ cậu bắt nạt hắn, làm hắn trông như sắp khóc đến nơi rồi. Nhưng cái con người đối diện hắn cũng đâu có ngoại lệ. Vĩnh Hải cũng bất ngờ khi thấy Thiết Cung mở mắt nhìn chằm chằm mình. Không hiểu sao, cậu cũng nhìn chằm chằm lại hắn, trong đầu cũng này lên dòng suy nghĩ.
“Gì thế này?”
Bầu không khí tĩnh lặng bị phá vỡ khi Vĩnh Hải vừa cười vừa gãi đầu hỏi: “Cậu dậy rồi à?”
Thiết Cung cũng có phản ứng lại, hắn vẫn giữ nguyên tư thế nằm đấy, đưa tay lên gãi tai. Hắn từ từ ngồi dậy, tiến sát về phía cậu, ngay lúc này khoảng cách giữa hai người càng gần nhau hơn. Cậu có thể nghe thấy tiếng thở của hắn, còn hắn có thể cảm nhận được tiếng tim đập loạn xạ của cậu.
Mắt hắn chớp chớp rồi lại lắc đầu nhẹ vài cái. Vĩnh Hải lúc này trông thấy thế bật cười: “Này, cậu làm cái gì vậy?”
Thiết Cung ngơ ngác, ngẩng đầu nhẹ nhìn cậu, đáp: “Hả?”
Vĩnh Hải phì cười, xoa đầu hắn:
“À không có gì đâu.”
“Mà tóc cậu rối rồi kìa.”
“Để tôi đi lấy lược.”
Vĩnh Hải đứng dậy đi ra khỏi phòng để lấy lược, bỏ lại một Thiết Cung đầy hoang mang đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn lúc này đỏ bừng hai bên má, cứ nghĩ về nụ cười đấy của Vĩnh Hải và cái xoa đầu đấy của cậu. Thiết Cung bất giác ôm chầm lấy hai bên má, úp mặt xuống hai đầu gối đang chống của mình. Vĩnh Hải quay trở lại, trên tay cầm chiếc lược, thấy hắn trong trạng thái úp mặt xuống đầu gối, tưởng đâu Thiết Cung ngủ gật, lay nhẹ hắn gọi dậy: “Này dậy đi, lược này.”
Tay cậu chìa ra đưa lược về phía hắn. Thiết Cung nghe thấy Vĩnh Hải gọi thì có phản ứng lại, hắn ngẩng đầu lên đưa tay nhận lấy lược. Vĩnh Hải thấy thế hỏi hắn: “Tí về cùng tôi không?”
Thiết Cung gật đầu đồng ý, hai bên má vẫn còn ửng hồng rõ hơn trước khiến Vĩnh Hải thấy khó hiểu. Hắn chở cậu trên chiếc xe máy, vô tình đi vào ổ gà, khiến Vĩnh Hải giật mình ôm lấy hắn. Hắn như muốn bốc hỏa, cơn ngại ngùng dâng trào lên, lông tay lông chân dựng ngược cả lên. Thiết Cung thở mạnh, hô hấp nhanh dần, Vĩnh Hải ngồi đằng sau hỏi hắn có sao không, nhưng Thiết Cung lắc đầu và tiếp tục lái xe. Hắn không thể quên được cảm giác mặt cậu chạm vào lưng hắn.
Nói là đi về, nhưng khi vừa đến nhà, cả hai xuống xe, hắn dắt xe đi vào nhà còn cậu đi kế bên, cả hai đồng thời quay mặt về phía nhau hỏi đối phương: “Đi chơi không?” Hai đứa ngượng ngùng, gật đầu đồng ý. Thiết Cung đi cất xe, còn Vĩnh Hải đứng đợi trước nhà. Trước đó, hắn cũng xin phép dì nghỉ làm chiều hôm nay để đi chơi với bạn.
Cả hai vừa đi vừa tán gẫu, hắn tiện thể giới thiệu cho Vĩnh Hải về mọi thứ ở đây. Thiết Cung chỉ tay về phía cây cầu cách đó không xa hai người: “Đây là cây cầu của làng, đẹp nhỉ.”
Đó là một cây cầu gỗ không quá lớn và dài, đủ để cho một chiếc xe ô tô đi qua. Chỉ cần đi một đoạn ngắn là đã sang được bên kia rồi. Phía dưới chân cầu là một con kênh đầy cỏ xanh xung quanh, nước cũng rất trong. Cả hai cùng đi qua cây cầu thì thấy phía trước thấy một cụ bà ngồi bán sạp vòng tay tự đan bằng vải. Vĩnh Hải kéo tay Thiết Cung chạy tới, hắn bị lôi đi nên loạng choạng đứng đi vững.
Thiết Cung từ đằng sau nhìn Vĩnh Hải đang kéo tay mình đi, hắn nhìn bóng lưng cậu, tim hắn đập nhanh liên tục, lại còn thấy khó thở. Hẳn tự hỏi nếu bây giờ hắn ôm lấy cậu từ phía sau không biết cảm giác như nào, mặt hắn còn tựa lên vai cậu nữa.Thiết Cung cảm thấy mình không muốn buông tay Vĩnh Hải, hắn nắm thật chặt, mặc cho bị cậu lôi đi.
Cả hai đứng trước sạp bán, thở hổn hển, tay cậu vẫn nắm chặt lấy tay hắn. Hai người lễ phép chào cụ, rồi lựa vòng. Vĩnh Hải huých nhẹ vai Thiết Cung một cái, hỏi: “Này, chọn vòng nào?”
Thiết Cung quét mắt nhìn một lượt, nhún vai: “Sao cũng được.”
Vĩnh Hải hừ một tiếng, nhưng vẫn ngó chọn vòng. Đập vào mắt cậu là chiếc vòng màu xanh ngọc, có xâu mấy hạt màu cườm trắng. Vĩnh Hải cầm lấy giơ lên trước mắt Thiết Cung hỏi: “Vòng màu xanh này được không?”
Thiết Cung nhìn chiếc vòng bĩu môi, lắc đầu: “Không, hạt cườm trắng dễ bẩn lắm!”
Vĩnh Hải nghe thấy cũng có lí: “Cũng đúng. Thế cậu muốn cái nào, ngắm thử đi.”
Thiết Cung vẫn vẻ mặt đấy, nhún vai: “Tôi cái nào cũng được.”
Vĩnh Hải lựa chiếc vòng màu đen, trang trí bằng mấy hạt cườm hình ngôi sao màu tím trong suốt, nhưng đối phương lại lắc đầu: “Không, màu đen tối quá!”
Tiếp đó, cậu chọn chiếc vòng màu đỏ, trông khá đơn giản vì chỉ có cái chuông nhỏ ở giữa, lắc qua lắc lại kêu leng keng. Đối phương lại lắc đầu:
“”Không, màu đỏ nổi quá, lại còn ồn nữa.”
Cậu lại lựa tiếp một đống vòng nữa, nào là màu tím, màu hồng, vàng,... nhưng vẫn chỉ nhận được cái lắc đầu của hắn:
“Không, màu này xấu lắm!”
“Không, màu này không hợp.”
“Cậu không thấy nó rườm rà quá à?”
…
Vĩnh Hải lúc này tức muốn xì khói, xù lông lên với Thiết Cung. Lần này cậu sẽ chọn vào cái cuối, nếu hắn lại lắc đầu nữa thì không mua gì nữa, sẽ trực tiếp kéo tay hắn đi về. Vĩnh hải chỉ vào cái vòng cuối cùng của sạp. Cái vòng nó màu be, xâu hạt cườm hình trái tim màu hồng và các hạt cườm tròn màu trắng đan xen nhau. Thiết Cung nhìn chiếc vòng,khóe môi hơi cong nhẹ, đôi mắt như tỏ ý cậu đã chọn đúng rồi, gật đầu đồng ý. Vĩnh Hải thở phào nhẹ nhõm, cậu lấy hai chiếc vòng y hệt thì cụ cười nói với hai người: “Đây là hai chiếc vòng cuối đấy.”
“Các cháu thật may mắn, vì bà chỉ làm hai cái vòng này thôi. Không có cái thứ ba đâu.”
Cả hai đều cười với cụ, rồi quay sang nhìn mặt nhau. Vĩnh Hải thanh toán rồi nắm tay Thiết Cung cùng đi tiếp. Lúc này hắn mở lời: “Năm mười nghìn một cái vòng, để tôi trả tiền cậu.”
Vĩnh Hải xua tay từ chối: “Không cần đâu.”
Cậu khẽ nói với hắn: “Đưa tay ra đây.”
Thiết Cung đưa tay phải của mình cho Vĩnh Hải. Cầm cầm lấy chiếc vòng, đeo vào cho hắn. Thiết Cung thấy vậy bảo cậu đưa hắn chiếc vòng, nhận lấy vòng từ tay cậu, hắn cầm lấy tay trái của Vĩnh Hải đeo vào. Vĩnh Hải trông thấy, mỉm cười: “Xong, người bạn đầu tiên của tôi ở đây.”
Hắn cũng cười nói: “Ừ, người bạn đầu tiên của tôi đến từ thành phố.”
Cả hai nắm tay nhau, hai chiếc vòng cũng gần sát với nhau hơn, hơi rung lắc nhẹ vì bước đi của hai người. Hai gương mặt quay về phía nhau cười rạng rỡ. Nụ cười rạng rỡ ấy, đã được ai đó khắc ghi sâu đến tận sau này.
Thiết Cung lấy ra từ trong túi quần chiếc điện thoại, rủ Vĩnh hải chụp ảnh với mình. Hắn giơ cao điện thoại lên, hơi ấn người cậu xuống một chút, sau đó cả hai liền giơ tay đeo vòng lên khoe.
“Tách” Tiếng chụp ảnh vang lên, Thiết Cung coi ảnh cười mỉm trong lòng.
“Mình cao hơn cậu ấy rồi.”
Thiết Cung vẫn xem tấm ảnh ấy, vừa cười nhẹ một lúc, để một Vĩnh Hải khó hiểu nhìn hắn đang cười vì cái gì không biết. Hắn cất điện thoại đi, tay chỉ về phía cánh đồng lúa, vườn ngô,... kể lể và giới thiệu cho cậu biết.
Lúc này, Thiết Cung đi tới ngọn đồi cỏ xanh mướt đằng trước. Vĩnh Hải nhìn thấy, hớn hở nằm xuống nhìn lên bầu trời trong xanh. Thiết Cung thấy vậy cũng nằm xuống bên cạnh cậu. Cả hai đều đang nhìn lên khoảng trời xanh ấy, cùng với làn gió nhẹ thổi qua từng sợi tóc khiến chúng trở nên hơi rối bù và những ngọn cỏ khẽ rung theo chiều gió. Một khung cảnh đầy yên bình!
Không biết từ lúc nào, hai con người đang nằm ấy, quay mặt nhìn nhau. Họ cứ nhìn nhau chằm chằm, đồng thời nở một nụ cười rạng rỡ tỏa nắng. Trong lòng cả hai hiện tại đều cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
Cũng không biết từ bao giờ, hình bóng hai người tay trong tay, mặt hướng về phía nhau, đang trong trạng thái ngủ quên trên ngọn đồi xanh.