“Phòng tôi trên tầng hai, rẽ phải. Lên đấy chơi đi nhé, tôi đi nấu cơm trưa.” Thiết Cung tay chỉ lên trên tầng vị trí phòng ngủ của mình, nói.
Tạ Huy gật đầu, đi lên trên. Thiết Cung đi vào trong bếp nấu ăn, hắn thầm nghĩ khách đến nhà chơi không thể ăn đồ còn dư trong tủ lạnh được. Hắn lấy trong tủ lạnh ra bó rau cải và túi thịt xay hôm qua đi chợ mua. Tiếp đó là hai quả trứng cùng với đòn giò lụa, hắn sẽ làm món canh cải thịt xay, trứng rán và giò lụa. Thiết Cung rửa rau, vẩy ráo nước, đợi nước sôi thì hắn cho rau vào nồi nước đang sôi kia. Trong lúc đó, hắn nặn tròn những miếng thịt xay nhỏ thành một viên thịt, đợi rau dần chín rồi mới cho thịt vào cùng. Đảo một hồi, rau và thịt đều chín, hắn tắt bếp cho một thìa bột canh vào canh khuấy đều. Thiết Cung để chảo lên chỗ trống còn lại trên bếp, đổ một ít dầu, đợi dầu nóng rồi mới cho trứng để rán. Trứng rán đã xong, giờ đến xắt giò, hắn thuần thục xắt thành từng miếng dễ ăn, trang trí trông rất đẹp mắt. Bữa cơm trưa đã nấu xong, hắn quên cởi tạp dề mà đã chạy lên tầng vội gọi Tạ Huy xuống ăn cơm.
Thiết Cung đưa tay ra bảo Tạ Huy nắm lấy, ánh mắt đó của hắn mở to mang nét lo lắng, ân cần.
“Nắm lấy tay tôi.”
Vĩnh Hải ngồi trên bàn học gọi video với bạn bè nói chuyện vui vẻ, lúc này cậu bỗng thấy Thiết Cung đi về nhưng đằng lại chở theo một người khác, hình như đó là người bạn cùng bàn của hắn. Tâm trạng từ háo hức nhanh chóng chuyển sang chán nản, buồn bã. Cậu tính đợi hắn về để rủ hắn cùng ăn trưa, nhưng có vẻ hắn bận rồi. Vĩnh Hải ngó về phía bánh vẫn đang ngủ ngon lành sau khi được cho ăn, cậu bèn bật dậy đi xuống dưới tầng nấu cơm trưa, cậu dự tính sẽ làm nhiều món ngon để cùng ăn nhưng hiện tại chỉ là một nồi mì nóng hổi mới nấu xong.
Vĩnh Hải bây giờ từ buổi trưa sẽ ở nhà một mình, bởi vì sau khi vào năm học, giờ tan trường, sẽ có rất nhiều học sinh ra về ăn trưa tại quán nhà cậu nhiều. Chính vì thế, bố mẹ sẽ luôn túc trực ở quán chứ không thi thoảng về nhà buổi trưa như hồi trước nữa. Họ đã thuê nhân viên để phục vụ tại quán nên cậu không cần đến mà về thẳng nhà. Cũng một phần cậu muốn ngủ trưa, ăn đồ tự nấu và chăm sóc bánh.
Vĩnh Hải gắp từng sợi mì, cô đơn trong căn bếp, chỉ có tiếng thổi “phì phù”. Trái lại, bên phía Thiết Cung và Tạ Huy, hai người ăn trưa cười nói vui vẻ với nhau. Thiết Cung không thể biết được, có một bóng người chờ đợi hắn về để cùng ăn bữa trưa, xua tan đi bầu không khí yên lặng, cô đơn. Nhưng người đó đã buông bỏ ý định khi tận mắt thấy, nghĩ rằng vốn dĩ hai người cũng không thiết làm chuyện đó.
“Hụ…hụ ực.”
Vĩnh Hải bị sặc mì, nước mắt nước mũi cậu chảy dài xuống, tèm lem trên gương mặt tuấn tú.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT