Nay là ngày khai giảng, Thiết Cung rút kinh nghiệm từ lần trước, hắn dậy từ rất sớm, nhưng không biết rằng Vĩnh Hải dậy còn sớm hơn. Cả hai mặc lên người áo sơ mi trắng, thắt cà vạt xanh dương, xỏ đôi giày thể thao trắng, chạy đến phía cổng, nụ cười đắc ý hiện rõ trên mặt. Vĩnh Hải mở cổng, cậu sững sờ nhìn con báo tuyết hai tay đan chéo tựa trên đầu xe, đầu kề tay nghiêng về phía cậu, đuôi mắt hắn híp lại, nở nụ cười gian xảo. Hắn nhìn cậu, nhe răng cười, nhìn trông khá đáng ghét, hắn còn lè lưỡi với cậu.
“Tôi đã bảo cậu đừng có lái xe rồi mà.” Vẫn là nụ cười đáng ghét, hắn nhìn cậu đứng bất động không tin những gì thấy trước mắt.
Thiết Cung càng nhìn càng muốn trêu chọc cậu hơn nữa. Hắn gạt chống chân xe, đi xuống, tay cầm lấy một chiếc mũ bảo hiểm tiến tới chỗ Vĩnh Hải. “Cách” quai mũ được cài xong, Thiết Cung khó hiểu nhìn cậu, tay nhéo má vì hắn nghe nói con người khi đang trong trạng thái trông như mất hồn, nên tạo cảm giác đau để họ trở về với hiện tại.
Vĩnh Hải vẫn đứng bất động, tay cầm chùm chìa khóa xe, nhìn hắn đội mũ bảo hiểm cho cậu, mọi chuyện sẽ không có gì bất thường nếu Thiết Cung không nhéo má cậu. Cậu chậm hơn hắn một bước rồi.
Vĩnh Hải không can tâm để hắn chở, cậu ngồi đằng sau ôm eo hắn có chút tức giận, sao hắn lại đi chậm như vậy. Ngày trước còn ở trên thành phố, hồi cấp hai cậu cùng đám bạn vẫn phóng xe đạp điện với tốc độ như thế đấy thôi, có ai nói phàn nàn giống tên này đâu. Vĩnh Hải bĩu môi, tựa đầu lên lưng hắn, nghiêng đầu nhìn cảnh vật, cũng đẹp đấy chứ. Cậu nghĩ ngợi mới nhận ra mình đang bực hắn, liền buông cái ôm, hai tay bám chặt lấy tay vịn phía đuôi xe.
Thiết Cung tập trung lái, tự dưng cảm thấy trống vắng, hắn nhận ra cậu không ôm hắn. Hắn nhíu mày, rít tay ga mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn so với bình thường, hắn nhắm thẳng cái ổ gà phía trước lao vào. Không uổng công Thiết Cung lao vào, cái ôm đã trở lại đúng vị trí, cậu còn ôm chặt hơn.
“Lái xe thế à.” Vĩnh Hải nắm chặt áo hắn, kéo về phía sau chửi.
“Hơn ai đó.” Thiết Cung không chịu thua, khịa lại cậu.
Ánh nắng chói chang trong ngày khai giảng cùng với lời phát biểu phía bục giảng. Mồ hôi trên mặt Thiết Cung chảy xuống làm cho mái tóc lộn xộn thấm đẫm. Vĩnh Hải ngơ ngác nhìn, cảm giác như bị mê hoặc. Thiết Cung vốn đang khát nước, thêm nắng chiều vào mặt làm hắn cảm thấy hơi say, mệt mỏi trong người. Nhưng có cảm giác như ai đang nhìn chằm chằm mình, theo phản xạ hắn lia mắt về phía Vĩnh Hải ngồi. Lớp chia thành hai hàng ghế, hắn ngồi bên trái, cậu ngồi bên phải cách nhau hai người. Hắn chỉ theo phản xạ nhìn Vĩnh Hải, nhưng không thể ngờ thủ phạm nhìn trộm hắn lại là cậu. Đây là lần thứ mấy rồi nhỉ? Lần đầu tiên, là vào sáng sớm lúc hắn chuẩn bị đi làm, lần tiếp đó là cậu nhìn trộm hắn ăn cơm. Thiết Cung quay hẳn mặt nhìn về phía Vĩnh Hải, cậu chột dạ mắt đối mắt với hắn. Vĩnh Hải hoảng hốt vì bị bắt tại trận, đỏ mặt quay người lên phía trên. Thiết Cung nhìn cậu như thế, mặt cũng nóng, đỏ ửng lên. Cả hai chỉnh đốn bản thân, nghiêm túc dự lễ khai giảng. Tạ Huy ngồi sau hắn nhưng khác hàng đã chứng kiến mọi chuyện.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT