Cả bữa ăn hôm đó, hắn liên tục đưa mắt nhìn về phía nàng, nhưng nàng vẫn điềm tĩnh ngồi gắp thức ăn, không nói chuyện dù chỉ một câu. Ô cận vệ thấy không khí căng thẳng như vậy cũng không dám mở lời.

Ăn xong, nàng lập tức về phòng của mình. Hắn nhìn theo bóng lưng nàng mà tâm vẫn còn vấn vương nụ hôn đó.

Nửa đêm, Nhược Tình đang ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Tình cô nương, cô ngủ chưa?” 

Là giọng của Ô cận vệ. Nàng nghĩ chắc là đã xảy ra chuyện gì, vội ngồi dậy mở cửa.

“Có chuyện gì sao?”

“Bệnh đau đầu của hoàng thượng lại tái phát, cô mau đến xem giúp ta với!”

"...Đi thôi.”

Đến phòng của Bối Định Hiên, nàng thấy hắn đang nhíu mày nằm trên giường. Nàng đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống sau đó bắt đầu lấy một lọ hương liệu ra.

Sau khi hắn ngửi thấy liền cảm thấy tâm trạng thư thái, bệnh đau đầu cũng giảm bớt rất nhiều.

“Đây là?” - Ô cận vệ hỏi.

“Đây là Dưỡng Hương, có chức năng an thần rất tốt. Hoàng thượng sẽ ngủ ngon giấc.” - Nàng chậm rãi giải thích.

“Ô cận vệ, ngươi đi ra ngoài đi! Để Tình cô nương ở lại đây một lát.”

“Vâng!” 

Nói rồi Ô cận vệ đi ra ngoài, đóng cửa lại. Sau khi hắn vừa đi, nàng liền nhanh chóng đứng dậy, nói:

“Nếu đã không còn việc gì, ta về phòng đây!”

“Khoan đã! Nàng ở lại đây ta liền thấy đỡ hơn rất nhiều.” - Hắn khẽ cười.

“Đó là do công dụng Dưỡng Hương”

“Cũng là nhờ nàng.”

“...”

“Sao vậy?” - Hắn thấy nàng chau mày nhìn mình thì liền hỏi.

“Rốt cuộc người đang muốn làm gì?”

“Ta bây giờ chính là muốn Nhược Tình nàng ở lại đây.”

“Người có bệnh trong người thì ta khuyên người sớm chữa trị đi. Để lâu không tốt đâu.”

“Đúng đấy, ta là mắc bệnh tương tư. Chỉ có nàng mới chữa được thôi.”

“Bối Định Hiên, người có thôi đi không? Năm xưa chính người đã ruồng bỏ ta, nay người nhờ ta đến hoàng cung chữa trị cho hoàng hậu của người, ta đã đồng ý rồi. Người còn muốn làm sao nữa?” - Nàng tức giận nói.

“Ta là muốn nàng ở bên cạnh!”

“Nói cho ngươi biết, ta đã hết tình cảm với ngươi từ bốn năm trước rồi. Bây giờ đối với ta, ngươi cũng chỉ là một hoàng đế của Tống quốc mà thôi!”

“Nói dối! Rõ ràng lúc nãy ta hôn nàng, nàng cũng đâu có phản kháng?”

“Không phản kháng là vì đối với ta, nụ hôn của ngươi không có ý nghĩa gì, cũng không tác động gì đến ta, do vậy ngươi có hôn ta một trăm lần thì ta vẫn sẽ mặc kệ như vậy thôi.” - Nàng nhếch môi nói.

“Nhược Tình! Nàng...!”

“Ta làm sao? Không phải lúc trước ngươi chán ghét ta lắm à? Ta bây giờ chính là muốn đem những thứ trước đó ngươi đối xử với ta tặng lại cho ngươi đấy!”

Bối Định Hiên đã triệt để chọc giận nàng rồi!

_____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play