“Hoàng thượng, hoàng hậu và Vân phi đụng nhau ở ngoài Hoa Uyển, hoàng hậu bị thương rồi.”
“Vân phi có bị làm sao không?” - Bối Định Hiên khẽ đưa mắt nhìn về phía thuộc hạ, hỏi.
“Vân phi không bị làm sao cả.”
“Vậy thì được!”
…
“Hoàng thượng, hoàng hậu bị ốm nặng, đang nằm trong Vu Miên Điện”
“Gọi thái y đến khám cho nàng ta.” - Bối Định Hiên lạnh nhạt nói
“Nhưng hoàng hậu muốn gặp người.”
Bối Định Hiên tức giận, nhíu mày rồi lớn giọng:
“Bảo ta đang bận chính sự. Có chút việc cũng đến tìm ta”
Tên công công lập tức run sợ, kính cẩn đáp một tiếng "Vâng" rồi lui ra ngoài.
…
Nhược Tình là nhị tiểu thư của Nhược gia, Nhược gia lúc trước từng giúp tiên đế trong lúc khó khăn nên tiên đế đã định mối hôn sự này cho Nhược Tình và Bối Định Hiên. Nhưng Bối Định Hiên vô cùng chán ghét nàng. Mặc dù đã lập nàng làm hoàng hậu nhưng vẫn sủng ái Vân phi Vân Hạ. Thái độ của hắn trước giờ đối với nàng chỉ có sự lạnh nhạt. Vu Miên Điện của nàng không khác gì lãnh cung, cả năm số lần hắn bước vào chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nàng làm bánh cho hắn, hắn chỉ ăn một miếng rồi bảo cung nữ đem vứt đi. Nàng pha trà cho hắn, hắn chỉ khẽ nhấp môi sau đó đem đổ hết đi.
Nhược Tình đem lòng yêu hắn, nhưng hắn nào đâu màng tới?
…
“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương cầu kiến”
“Hửm? Cho nàng ta vào.”
Nhược Tình bước vào, khí thái nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng cũng không kém phần uy nghi của một bậc mẫu nghi thiên hạ.
Hồng y nàng mặc trên người càng khiến cho dung nhan thêm phần quyến rũ.
Nàng khẽ nhún người hành lễ, tư thái đoan trang:
“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng!”
“Có chuyện gì?” - Hắn hỏi mà không buồn liếc mắt nhìn nàng.
Nàng bình tĩnh cất lời, giọng điệu đều đều nhưng cũng có vài phần khẩn trương trong đó.
“Thần thiếp nghe bảo... Vân phi có thai rồi?”
“Sao nào? Nàng đến đây chỉ để hỏi ta chuyện này sao?” - Hắn nhếch môi, giọng điệu mỉa mai.
Nàng lại nói tiếp:
“Thần thiếp cảm thấy... thiếp mới là hoàng hậu của chàng, nhưng trước giờ vẫn chưa cùng chàng viên phòng. Nay Vân phi lại có thai. Thần thiếp thấy không được hợp tình hợp lý cho lắm..."
Những người xung quanh nghe được đều không khỏi lo sợ cho nàng. Nếu long nhan phẫn nộ, chưa biết chừng nàng sẽ phải gánh tội ghen ghét với phi tần.
“Thì ra hoàng hậu đến đây là vì thấy bất bình? Đang thầm trách ta lạnh nhạt với nàng quá?”
Bối Định Hiên quả thật đã tức giận đến bật cười. Nàng lại không sợ bị trách phạt mà còn mỉm cười nhìn hắn, chậm rãi nói:
“Thần thiếp chỉ cầu xin hoàng thượng... Phế hậu!”
Hai chữ "phế hậu" kia, nàng nói ra thật nhẹ nhàng làm sao. Như thể nàng đang cầu xin cho một người khác chứ không phải cho bản thân mình.
Quân tâm đã không ở chỗ nàng từ lâu, hà cớ phải miễn cưỡng thêm?!
"Ngu xuẩn! Nàng nghĩ hoàng cung là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Nghe nàng cầu xin phế hậu, bỗng nhiên hắn cảm thấy vô cùng tức giận, đập mạnh một cái lên bàn khiến cho nô tài xung quanh đều sợ hãi mà quỳ rụp xuống.
“Thần thiếp không có ý đó. Chỉ là, thiếp cảm thấy, Vân phi thích hợp với vị trí đứng đầu lục cung này hơn. Nàng ta vừa có được thánh sủng, vừa có được long thai, nếu vị trí hoàng hậu này thuộc về nàng ta, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?”
"Được, được lắm. Vậy ta sẽ chiều theo ý của nàng!” - Hắn bật cười, nụ cười đầy sự tự giễu.
…
“Người đâu! Hoàng hậu Nhược Tình đố kỵ, ngu xuẩn, chọc giận hoàng đế. Nay phế chức vị hoàng hậu, đuổi khỏi hoàng cung. Vân phi xinh đẹp, tài năng, phẩm hạnh cũng tốt, nay lại mang long chủng của hoàng đế nên lập nàng làm tân hoàng hậu. Khâm thử!”
Ý chỉ vừa truyền ra, Nhược Tình khẽ nở một nụ cười. Vân phi đã mang long chủng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ phải rời đi, nhường lại ngôi hoàng hậu này cho nàng ta. Chi bằng nàng sớm cầu xin hắn phế hậu, giữ lại chút tự tôn cho bản thân.
________________