“Hoàng thượng đã đến tận nơi để mời cô, vậy mà cô lại không biết điều như vậy!”
Tên cận vệ vừa lên tiếng họ Ô, là người mới nhập cung từ hai năm trước, vẫn không biết mặt của vị hoàng hậu tiền nhiệm bị phế truất. Tất cả các bức hoạ về nàng trong cung đều bị Vân phi hạ lệnh hủy hết đi. Ô cận vệ tưởng nàng chỉ là một cô nương bình thường nên mới ăn nói sỗ sàng như vậy.
“Chúng ta hồi cung!”
“Nhưng mà bệnh tình của hoàng hậu nương nương...”
Ô cận vệ rõ ràng cảm thấy bất bình trước thái độ hờ hững của Nhược Tình và sự vô lễ của Kim bà bà.
"Ta tự tìm cách khác." - Trái với Ô cận vệ, hắn lại nhún nhường trước nàng và Kim bà bà.
Nói rồi hắn quay lại nhìn nàng lần cuối trước khi về. Còn nàng thì chỉ nhẹ cúi người hành lễ rồi cùng Kim bà bà vào trong nhà.
…
"Biểu hiện lúc nãy của con rất tốt đấy." - Kim bà bà không nén nổi sự tán thưởng.
“...”
Nàng chỉ cúi đầu rửa hương liệu mà không đáp lời.
“Kim bà bà, con chợt nhớ ra là quên hái một loại thảo dược. Để con đi hái.”
Nói rồi, nàng liền lau khô tay rồi chạy ra ngoài.
“Haizz... Đứa trẻ ngốc cuối cùng vẫn cứ lương thiện như vậy!”
Kim bà bà thừa biết nàng là muốn vào cung chữa trị cho ả Vân phi kia. Bà không vạch trần ý định đó của nàng vì biết rằng, dù có vạch trần cũng chẳng ngăn nổi được quyết định của nàng.
Nhược Tình là người cố chấp như thế nào, bà sao có thể không rõ được!
…
Bối Định Hiên và Ô cận vệ vừa đi chưa được bao xa thì nghe thấy tiếng gọi:
“Chờ đã!”
Hai người quay đầu lại thì thấy Nhược Tình đang đuổi theo phía sau.
"Tình cô nương còn có chuyện gì?" - Ô cận vệ hỏi với giọng điệu không mấy thiện chí.
"Ta đồng ý với hai người vào cung chữa trị cho hoàng hậu!" - Nàng thở hổn hển nói.
Dường như vô cùng ngạc nhiên trước câu nói đó của nàng, Ô cận vệ ngây người ra. Một lúc sau mới phản ứng được, gã không nén nổi vui mừng:
“Vậy quá tốt rồi.”
"..." - Bối Định Hiên không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Nhược Tình.
…
Trời bắt đầu chập tối, họ nghỉ chân ở một nhà trọ gần chân núi.
"Ngươi đi ra ngoài gọi vài món, lát nữa ta và Tiểu... và Tình cô nương sẽ ra ăn." - Bối Định Hiên ra lệnh cho Ô cận vệ mà mắt vẫn nhìn về hướng của nàng.
“Vâng.”
Sau khi gã lui ra ngoài, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên thật ngượng ngập. Nàng khẽ đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, biểu tình dường như có chút lơ đãng.
"Mấy năm qua nàng sống có tốt không?"
Cuối cùng, vẫn là hắn mở lời để phá vỡ bầu không gian yên tĩnh.
"Vẫn ổn!" - Nàng lãnh đạm đáp.
“Tại sao lại đồng ý vào cung cùng bọn ta?”
Như lường trước được hắn sẽ hỏi câu hỏi này, nàng khẽ nhếch môi, gương mặt trắng nõn không rõ cảm xúc.
“Ngươi đừng hiểu lầm. Ta chỉ có lòng muốn chữa bệnh cho hoàng hậu thôi.”
“Nhưng mà... năm đó ta đã phụ nàng”
“Chuyện năm đó, ta đã sớm quên rồi. Cuộc sống hiện giờ của ta, tự do tự tại, bình yên biết bao. Không cần phải ngày ngày tranh đấu, nơm nớp lo sợ như lúc trước.”
Ánh mắt nàng không hề gợn sóng, khuôn miệng nhỏ nhắn đáp lời hắn một cách từ tốn.
“Xem ra đây mới chính là cuộc sống nàng muốn...”
"Cuộc sống hiện tại của ngươi có cả vương vị, cũng có cả ái nhân, rất viên mãn phải không?"
“Có lẽ đây không phải cuộc sống mà ta muốn đâu...”
"..."
Nàng thật không thể hiểu nổi hắn. Có được tất cả mọi thứ mà mình mong muốn rồi, nhưng lại bảo rằng đây không phải cuộc sống hắn muốn.
Rốt cuộc tâm cơ đế vương sâu đến nhường nào?
Bỗng hắn đứng dậy, từ từ tiến về phía nàng, nắm lấy bàn tay của nàng.
Nàng thấy hắn hành động như vậy thì vô
cùng hoảng sợ, cố gắng rút ra nhưng đã bị hắn siết chặt lấy.
Nàng vội nói lớn:
“Ngươi làm gì vậy?”
Bỗng nhiên, như không thể kiểm soát được bản thân, hắn đè nàng xuống chiếc giường bên cạnh, mặc nàng vùng vẫy chống cự mà hôn xuống. Nụ hôn của hắn lúc đầu rất mãnh liệt, như để trút bỏ nỗi tương tư bốn năm qua, khiến nàng có chút đau. Sau đó, dần dần nụ hôn của hắn dịu dàng đi, như đang nâng niu một bảo vật.
Sau một hồi quấn quýt, cuối cùng hắn cũng buông nàng ra.
Hắn đỡ cơ thể nàng đang mềm nhũn ngồi dậy.
"Xin lỗi!" - Đó là lời duy nhất hắn có thể nói trong hoàn cảnh này.
Nàng vuốt lại bộ y phục đang mặc trên người, cho đến khi nó thẳng thớm lại như ban đầu, lạnh lùng nói:
“Hi vọng lần sau ngươi đừng tùy ý như vậy!”
Nói xong, nàng liền bỏ ra ngoài.
Hắn nhìn theo bóng lưng của nàng. Từ bao giờ, nàng đã không còn là một tiểu cô nương hay đỏ mặt nữa rồi?!
_____________________