“Hoàng thượng, đã tìm được người có thể chữa bệnh cho Vân phi rồi.”
“Ai?” - Hắn hỏi với giọng điệu gấp gáp.
“Một vị cô nương và một lão bà bà sống ở trên Vấn Hương Sơn”
“Vấn Hương Sơn?” - Hắn có vẻ khẩn trương, trong giọng nói cũng khó giấu được sự kinh ngạc.
Đó là bởi vì, Vấn Hương Sơn chính là ngọn núi mà trước đây, hắn được Kim bà bà cứu mạng và cũng từng sống ở đó một khoảng thời gian dài. Nơi đó cũng có thể coi là một phần ký ức tuổi thơ tươi đẹp trong cuộc đời của hắn, khiến hắn nhớ đến mà không khỏi hoài niệm!
“Được. Chiều nay ta sẽ đích thân đến đó."
…
Hắn muốn tự mình đến Vấn Hương Sơn, một phần là vì bệnh tình của Vân phi, phần khác là vì hắn thật sự rất muốn quay về vùng đất yên bình ấy.
Hắn nhớ Kim bà bà rồi!
“Kim bà bà!"
Vừa đến nơi, Bối Định Hiên đã vội lớn tiếng gọi. Bộ dạng hắn lúc này tựa như đứa trẻ quay về nhà sau bao năm xa cách, lòng cũng dậy lên từng đợt sóng nhấp nhô. Tâm tình hắn cũng tràn ngập hi vọng.
Kim bà bà đang quét sân chợt nghe thấy có người gọi tên mình liền giật mình quay đầu lại.
“Ngươi là...?” - Kim bà bà nghi hoặc hỏi khi nhìn thấy hắn.
“Ta là A Hiên!”
Kim bà bà suy nghĩ một hồi, bỗng nhớ ra hắn. Ngay khi vừa nhớ ra, bà đã lập tức thay đổi sắc mặt lạnh lùng, quay người vào trong nhà định đóng cửa lại.
“Kim bà bà, khoan đi đã!” - Hắn vội chạy đến chặn trước cửa.
“Ngươi đã ruồng bỏ Tiểu Tình, hại con bé thê thảm như vậy, bị thế nhân cười chê. Bây giờ ta chẳng còn muốn gặp ngươi đâu!” - Bà bà nói với giọng điệu đay nghiến, đôi mắt chứa đầy sự ghét bỏ.
“Kim bà bà, là nàng ấy tự mình cầu xin ta phế hậu.”
“Ha, nó muốn ngươi phế hậu, ngươi liền phế. Rốt cuộc trong lòng ngươi nó là cái gì?” - Kim bà bà không kìm được lửa giận mà quăng mạnh chiếc chổi xuống đất, nói lớn.
“...”
“Kim bà bà, có chuyện gì vậy?”
Một tiếng nói trong trẻo vang lên. Giọng nói ấy đã theo Bối Định Hiên trong những giấc mơ, hắn tưởng chừng như không bao giờ có thể nghe lại nữa, nay lại được nghe ở đây, như một giấc mộng xưa cũ không chân thật.
Hắn quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói ấy.
Là nàng!
Nàng đang đứng ở phía chân núi, vai khoác một giỏ hương liệu.
Nàng như một thiên tiên tự nơi miền sơn cước, áo vải giản dị cũng chẳng che lấp được dung nhanh kiều diễm, thanh lệ thoát tục, khiến tim hắn không kiểm soát được mà đập loạn lên.
“Nhược Tình, thì ra bốn năm qua nàng ở đây...”
“Tiểu nữ Nhược Tình bái kiến hoàng thượng."
Hắn đang định tiến lên chạm vào nàng, nhưng đã bị nàng nhanh chóng tránh đi.
“Nàng...”
“Tiểu nữ đã xa lánh thế gian, tìm đến nơi này để sống cùng Kim bà bà. Cũng hi vọng sẽ không còn bất cứ liên hệ nào với hoàng cung!” - Nàng kính cẩn giãi bày, giọng điệu không lạnh không nhạt, cứ như vậy mà đều đều vang lên.
“...”
“Hoàng thượng giá lâm là muốn mời hai vị vào cung một chuyến, chữa bệnh cho hoàng hậu” - Cận vệ bên cạnh hắn vội vàng giải thích.
“Ha, ta còn tưởng ngươi đến là muốn tìm Tiểu Tình, tạ lỗi với con bé. Ai ngờ ngươi lại vì ả Vân Hạ kia!” - Kim bà bà chua xót lên tiếng, không kìm được mà bất bình vài câu thay cho Nhược Tình.
“Ta...”
Hắn không biết nên nói gì cho phải. Bởi vì lúc này, thiên ngôn vạn ngữ cũng chẳng thể lấp liếm được cho một sự thật là, chính hắn đã phụ nàng!
“Hoàng thượng vẫn nên tìm người khác đi. Tiểu nữ bất tài, nay lại lánh xa thế sự, không thể đi cùng hai người đến hoàng cung một chuyến rồi.” - Nàng cúi đầu, bình tĩnh đáp lời.
_______________