“Nàng đừng có giận dỗi rồi nói những lời như vậy được không? Nàng có biết như vậy trẻ con lắm không?”
“Ồ, giận dỗi? Trẻ con? Thứ nhất, ta chẳng việc gì phải giận dỗi hoàng thượng. Thứ hai, từ sau khi gả cho người, ta đã không còn trẻ con như trước nữa rồi! Đừng có việc gì cũng tự cho mình là đúng. Người chẳng thể hiểu con người ta đâu.” - Nàng tức giận đến bật cười, đôi mắt đẹp dâng lên một dòng lệ.
Giận dỗi?
Trẻ con ư?
Thì ra hắn lại nghĩ như vậy về nàng!
Nếu như vậy thì thật sự hắn chẳng hiểu một chút gì về nàng. Trẻ con... Hai tiếng này từ lâu đã không còn ăn nhập với Nhược Tình nữa rồi.
Hoàng hậu của Tống quốc, chủ quản lục cung. Bao nhiêu gánh nặng đè lên đôi vai nhỏ bé của nàng như vậy, thử hỏi nàng còn có thể tuỳ ý nữa không?!
“Nàng...”
“Nếu không có việc gì, Nhược Tình xin cáo lui trước, không phiền hoàng thượng nghỉ ngơi nữa.”
Nói rồi nàng liền quay người bỏ đi, mặc kệ hắn.
…
Sáng hôm sau, mọi người ăn sáng xong rồi nhanh chóng khởi hành về hoàng cung.
Cả một buổi nàng không thèm để mắt đến Bối Định Hiên. Ngược lại, nàng trò chuyện rất vui vẻ với Ô cận vệ.
Hắn thấy nàng như vậy cũng chỉ im lặng. Dù sao cũng là hắn có lỗi với nàng. Những lời nàng nói khiến hắn tức giận nhưng lại chẳng sai nửa chữ.
Khi về đến hoàng cung, hắn sắp xếp cho nàng ở Thuỵ Lệnh Đường, là cung điện cao quý chỉ dành cho những người được hoàng đế coi trọng. Vân phi bây giờ đã là hoàng hậu, đã ở Vu Miên Điện trước đây của nàng.
Ánh mắt nàng quét một vòng trước cửa cung sâu hun hút. Nàng hít một hơi thật sâu, không khỏi cảm thán cho số phận của những con người nơi đây.
Nữ nhân chốn hậu cung này, có mấy ai có thể bình lặng không tranh với đời để yên bình sống?!
Nàng chính là bước ra từ chốn này. Nay nhìn ngắm sự phồn hoa lộng lẫy nơi đây, nàng chỉ cảm thấy thật lạnh lẽo trong lòng.
Đế vương bạc tình, nàng từ lâu đã được lĩnh giáo.
…
“Cô nương, nô tỳ được hoàng thượng căn dặn đến đây để hầu hạ cô. Cô có muốn tắm rửa không để nô tỳ vào chuẩn bị nước?”
“Ngươi tên gì nhỉ?”
“Nô tỳ tên Yến Yến”
“Ta tên Nhược Tình, ngươi cứ gọi tên của ta, ta không quan trọng mấy việc đó đâu.” - Nàng mỉm cười ôn hoà, cố gắng tỏ ra thật thân thiện với nha đầu trước mặt này.
“Vậy không được đâu. Hoàng thượng căn dặn phải đối xử với Nhược cô nương như đối xử với các phi tần.”
Tên này bị điên à? Nàng cũng đâu phải phi tần của hắn?
Yến Yến có lẽ mới vào cung. Nàng cũng có lẽ chính là người đầu tiên cô ấy hầu hạ. Vì vậy nên cô ấy mới sợ sệt đến vậy.
Tiểu nha đầu này dường như đã bị doạ sợ rồi!
…
Tối hôm đó.
“Đến giờ ăn rồi, cô nương mau dùng cơm đi ạ.”
Nàng chỉ nhẹ đáp lời, biểu tình nhìn về nơi xa xăm nào đó:
“Ừm, ta biết rồi. Ta muốn đi dạo một chút cho thoải mái.”
Yến Yến cũng được xem là một nha hoàn nhanh nhẹn. Thấy nàng nói muốn đi dạo, nàng ấy liền lấy chiếc áo choàng rồi nhanh miệng nói:
“Vâng, để nô tỳ dẫn đường cho cô nương.”
“Ta tự đi được mà..." - Nàng có chút khổ sở.
“Nhưng mà cô nương mới đến hoàng cung lần đầu, lỡ lạc đường thì sao?”
Đối với câu hỏi đó của Yến Yến, nàng đành thoả hiệp mà ngồi xuống ăn cơm trước.
Lạc đường ư?
Nàng đã sống ở nơi này hai năm trời, làm sao có thể lạc được chứ.
Câu nói này, nàng chỉ giữ trong lòng mà không nói ra. Nàng không muốn khoa trương thanh thế, cũng không muốn nhiều người biết được thân phận trước đây của mình.
…
Nhược Tình ăn xong liền đi dạo ở Hoa Uyển. Yến Yến cũng đành nghe lời mà ở lại trong Thuỵ Lệnh Đường.
Nàng đi trên con đường lát gạch hoa, mái ngói cẩm tú từ các cung trông thật xa hoa. Nàng nhìn về phía Vu Miên Điện, không khỏi có chút chạnh lòng.
“Tình Nhi?”
Giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau lưng khiến nàng cứng đờ. Như không tin được vào tai mình, nàng cứng nhắc quay người lại.
“Huyền Thiên ca ca!”
Nàng vô cùng mừng rỡ, giọng điệu khi gọi tên chàng cũng run rẩy khác thường.
Bối Huyền Thiên là Thập vương gia của Tống quốc, cũng là đệ đệ ruột của Bối Định Hiên.
Lúc nhỏ, nàng và Bối Huyền Thiên là thanh mai trúc mã, hai người từng là cặp trai tài gái sắc được cả kinh thành ngưỡng mộ.
Nhưng rồi chàng phải lấy công chúa của nước láng giềng để hoà thân, từ đó đến nay, chàng và nàng chưa từng được gặp lại.
“Sao huynh lại ở đây?” - Nàng vẫn chưa khỏi kinh ngạc.
“Lạc Tề công chúa đã gặp lại bạch nguyệt quang của mình nên ruồng bỏ ta rồi.” - Chàng tỏ vẻ ấm ức.
"Thập vương gia cũng có ngày bị ruồng bỏ ư?”
Nghe giọng điệu hờn dỗi, gương mặt cố tỏ vẻ đáng thương đó của chàng, nàng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Thấy nàng như vậy, gương mặt chàng trở nên đỏ bừng. Chàng nói khẽ:
“Muội năm đó cũng ruồng bỏ ta đấy thôi. Ai bảo muội gả cho hoàng huynh chứ.”
“Thật ra năm đó, ta từng thích huynh đấy.”
_____________