Tôi bắt đầu dao động.
Tình yêu của tôi dành cho anh làm con tim tôi dao động, sự dịu dàng săn sóc của anh với tôi lại làm lí trí tôi dao động. Một thân cứ thế không vững, tựa như đi trên băng mỏng mà chỉ cần một câu nói, một hành động, dù là bé nhỏ nhất, cũng đủ khiến tôi rơi vào địa ngục lạnh giá.
Yêu, là hận, là thù, là sinh, cũng là diệt. Tôi thừa nhận bản thân chính là một kẻ hèn nhát trong cuộc chơi cảm xúc này, càng là một kẻ hồ đồ không phân được đen trắng đúng sai.
Có người hỏi rằng:"Tình đã si tâm, sao không mở lòng?"
Nếu tôi là con gái, hoặc anh, điều đó đã không khó khăn đến vậy. Nhưng hỡi ôi, tình yêu của tôi, một tình yêu mà tất thảy đều cho là tội lỗi. Tôi có tội khi yêu một người đàn ông, lại cũng có tội khi đặt tình yêu ấy lên anh, lên tấm lòng vốn trong sạch của anh. Nhưng những hành động quan tâm của anh ngày ấy, những bao dung của anh ngày ấy; chúng khiến tôi muốn nói ra tất cả với anh. Chúng khiến tôi đặt mình vào một cuộc thử liệu, một bàn cược, cược xem anh có thể đối với tôi bao dung đến chừng nào, chấp thuận cho phần tâm tư này.
Và cũng là tôi ngày ấy, trước mặt anh, dùng tư thế của một kẻ cầu xin hèn mọn nhất, dùng tình thân bao nhiêu năm trói buộc, dùng cả tính mạng của mình, gom góp hết thảy dao động của tôi suốt thời gian qua, chỉ để xin anh yêu tôi.
________________
Mẩu truyện nhỏ:
A Tạ: “Anh có yêu em không?”
Dương Kỳ: “Anh không.”
A Tạ: * Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ* Anh buộc phải yêu em!!
(Mẩu truyện sinh ra để tác giả bù độ dài truyện, xin đừng quá để ý sự thiểu năng của nó :v )