Yêu một người, là hạnh phúc. Nhưng yêu một người mà sớm biết không thành, lại tựa như sự trừng phạt không hồi kết.

Năm đó, tôi cùng anh trải qua một quãng thời gian niên thiếu tươi đẹp, nắm tay nhau đi hết những ngày thơ dại nhất. Chúng tôi quen nhau từ khi còn là học sinh cấp hai cho đến hết đại học, đều chưa từng có lấy một lần cãi nhau, chung sống vô cùng hòa thuận. 

Nhưng tất thảy điều đó đều không đại biểu cho việc, tình cảm của tôi với anh sẽ vượt qua mức bạn bè. Nhiêu đó năm quen biết, tôi vẫn chỉ một lòng đơn phương với anh, với tình yêu định sẵn không bao giờ được đáp lại. Tôi biết, thậm chí là biết rất rõ. Thuở ban đầu khi mới nhận thức ra được tình cảm của bản thân đối với anh thay đổi, tôi còn tự cảnh tỉnh chính mình, chỉ dám giữ cho thứ cảm xúc ấy nhen nhóm ở mức độ nhỏ nhất. Cái sai của đời tôi cũng từ sự thiếu dứt khoát ấy mà ra. 

Từ yêu, tôi đối với anh thành si, si sinh chướng. Cũng bởi lẽ thế, tâm tư tôi dần biến chất. Thứ tình cảm chẳng thể phong kín được nữa, như muốn buông bỏ tất thảy bộc lộ ra ngoài. Con dã thú lúc này đã sổng chuồng, một tia lí trí duy nhất còn sót lại cho tôi biết: Điều này sẽ làm tổn thương anh. Mũi tên bắn ra, buộc con thú dữ kia phải dừng lại, một thân đầy thương tích. Cũng là tôi đêm đó, cầm trên tay bức ảnh chụp chung của cả hai và chiếc áo anh, ngồi bần thần cho đến rạng sáng. 

Sự khác biệt của tôi quá rõ ràng, đến nỗi, một người bình thường như anh cũng nhận ra chút gì đó. Hôm ấy, anh hỏi tôi:

-Em có điều gì đang giấu anh, đúng chứ?    

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play