Tôi giật thót, vội vàng tránh né đôi tay đang định chạm vào của anh, khiến chúng giơ ra có chút ngượng ngùng. Anh cũng không trách gì tôi, chỉ cười dịu dàng thu tay lại, ôn tồn hỏi:

-Tiểu Tạ, có chuyện gì sao? 

Ngay từ giây phút tôi vô ý tránh khỏi tay anh, người tôi lập tức hối hận xanh ruột. Tôi biết anh sẽ không để ý những tiểu tiết này, nhưng bản thân tôi thì có, tôi không muốn anh hiểu lầm hay có bất kì ấn tượng xấu nào về tôi hết,chỉ một cái tránh né đó, ai biết sau này tình cảm sẽ càng khó biểu lộ đến chừng nào. Tôi xoay người, khẽ đáp:

-Không có gì đâu anh. Vừa rồi…chỉ là em có chút thất thần, k…không phải cố ý tránh anh đâu ạ!

Trông điệu bộ tôi lúc này chẳng khác nào một thằng khờ cả, lừa lúng túng vừa gấp gáp. Nói xong, chính mặt tôi cũng phải đỏ lên khi nhận ra điều này. Nhưng anh thì dường như chẳng có phản ứng gì cả, vẫn nụ cười đầy dịu dàng săn sóc, anh quan tâm hỏi tôi:

-Không có gì đâu. Chỉ là mấy nay anh thấy em cứ thất thần mãi, anh có chút lo. Nếu em không khỏe thì phải đi bệnh viện ngay nhé, còn nếu gặp chuyện khó khăn gì thì cứ nói với anh, đừng ngại. Anh giúp được sẽ giúp.  

Trong một khoảnh khắc khi ấy, tôi bỗng có cảm giác rằng anh cũng có niềm quan tâm đặc biệt với tôi. Có lẽ chăng anh cũng thích tôi đi? Dù chỉ là một chút hào cảm nhỏ nhoi không đáng kể? Tôi không muốn bản thân trở thành kẻ tự huyễn, nhưng dòng suy nghĩ đã nảy ra không làm sao dừng lại, cũng không làm sao ngăn tôi ảo tưởng thêm về điều này. Con người khi tuyệt vọng sẽ tin vào những điều tâm linh, kể cả kẻ đó đã từng theo thuyết vô thần. Chỉ cần khi tâm lí con người rơi vào một trạng thái dao động nhất định, họ sẽ sẵn sàng gạt bỏ đi tất thảy quy tắc bình thường của mình. Tôi thấy tôi sắp yêu đến điên rồi, và thực sự yêu đến điên rồi.

Nhưng chẳng ai nói cho tôi biết, hoặc tôi cố tình không nhận ra: Ảo vọng càng lớn, lúc tỉnh lại hậu quá sẽ càng nặng nề.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play