Tôi quỳ xuống, giọng điệu gần như là van nài:
-Dương Kỳ, anh yêu em có được không? Coi như em xin anh, coi như em nợ anh, nhưng bao nhiêu năm qua anh chắc cũng thấy đủ, em thật sự yêu anh mà.
Dáng vẻ của tôi bây giờ, chắc chắn chính là tư thế hèn mọn nhất mà một người đàn ông có thể làm, chỉ thiếu điều chạy lên sân thượng, kề dao vào cổ và bức ép anh nữa thôi. Con ngươi anh khi nghe tôi nói những điều ấy dần mở lớn, chất chứa ở đó chính là sự kinh hoảng, bất đắc dĩ, thương hại… và hơn cả, không có tình yêu. Anh khó khăn mở miệng:
-Tiểu Tạ, em đứng lên trước đi, có gì chúng ta từ từ nói nhé, được không- Anh vẫn cố gắng nở một nụ cười với tôi, một nụ cười dịu dàng mà ngượng ngịu, cứng ngắt.
-Chẳng có gì đáng nói ở đây cả, anh Dương. Anh đồng ý đi mà, coi như vì mạng em, anh đồng ý đi mà…- Tôi gần như hét lên, âm cuối bén nhọn, khiến anh cũng phải khựng lại vài giây.
Lần này, có lẽ sẽ chẳng có gì khuyên can nổi tôi nữa, anh có nói thêm điều gì, tôi cũng chẳng nghe, chỉ một bộ dạng lì lợm biểu thị rằng: Anh nếu mà không đồng ý, đứng trách em ăn vạ đến lúc anh mệt mới thôi. Dương Kỳ không bảo gì thêm, anh khẽ im lặng một lúc, cuối cùng quay vào phía bếp không nói một lời. Bây giờ, tôi mới bắt đầu hoảng. Tôi chưa từng đối với anh làm khó hay vô lễ như vậy, chí ít là từ ngày tôi nhận ra tình cảm của mình, vẫn luôn là một bộ dạng ngoan ngoãn trước mặt anh. Liệu lần này anh có giận tôi không? Có muốn cắt đứt mối quan hệ với tôi không? Liệu rằng anh có…ghê tởm tôi không? Đầu óc như muốn nổ tung thì một bát mì nóng đặt xuống trước mặt tôi.
-Em ăn gì lót dạ trước đi rồi bình tĩnh nói chuyện sau.
Lần này, sự bao dung cỉa anh đã hại anh và tôi đến vực sâu vô tận.
-Anh đồng ý yêu em, thì em ăn. Đừng khuyên bảo gì em ở đây hết, em không phải tâm tính trẻ con, bốc đồng nữa rồi. Từ lâu, em đã muốn cùng anh ***, ***! Nếu anh ghê tởm em, nếu, nếu anh chán ghét em thì anh cứ đi, cứ mặc em c.h.ế.t ở đây cũng chả sao.- Một câu nói, một ván cược.
Anh kinh hoảng nhìn tôi, một cái nhìn mà ẩn trong đó còn có cả sự thất vọng.
-Em đang bức ép anh?- Giọng nói anh run rẩy.
Cái cách anh hỏi như thể, chỉ cần tôi phủ nhận, tất thảy mọi thứ sẽ như không có chuyện gì xảy ra. Dương Kỳ thật sự mong ngóng câu trả lời lần này. Nhưng tôi đã đặt mạng tôi vào anh rồi, con người tự nhiên đều sẽ có xu hướng níu kéo mạng sống của mình, tôi không ngoại lệ.
-Em đúng là đang bức ép anh.
Anh nhìn tôi một cái nhìn thật sâu, cái nhìn lần thứ ba này, không còn tình cảm nào trong đó nữa. Hôm ấy, tôi nghe anh nói: