Bốn mùa đều có hoa.
Tình yêu của con người tựa như giai đoạn sinh trưởng của một đóa hoa. Từ những vụng trộm nhớ thương còn e ấp, những thầm kín dần bỏ đi lớp phong bế của mình cho đến khoảnh khắc rực rỡ, nồng nàn nhất. Người ta vẫn say mê hương thơm ngào ngạt, vẻ đẹp yêu kiều của đóa hoa mà dường như vô tình quên đi ngày hoa héo… Họ nhận ra, hoa của héo rồi, tất thảy chỉ là sự chìm đắm, mộng mị nhất thời, thế rồi họ buông bỏ. Tôi không giống vậy.
Tôi yêu anh, yêu anh đến đánh mất cả linh hồn, cả lí trí. Con tim sẵn sàng hiến dâng, tôn nghiêm mặc cho bị chà đạp, đó là tình yêu của tôi- một tình yêu đầy đau khổ. Tôi đứng giữa những ngày hoa nở, lưu luyến mãi một đóa hoa đã tàn.
Lưu ý trước khi đọc