4.
Tôi thật sự không thể hiểu được, tại sao Thiên Dực lại dễ dãi đến thế? Không lẽ một lão đ ại x ã h ội đe n, tay cầm sinh mệnh cả một băng nhóm... lại dễ dàng bị tôi lừa như lừa con nít?
Tôi chỉ cần nũng nịu một chút, anh đưa tiền.
Giả vờ sợ ma, anh ôm ấp dỗ dành.
Tôi kêu mất trí nhớ, anh không nghi ngờ gì.
Hay là anh bị tui bỏ bùa rồi??
Nhưng nói gì thì nói, ở bên cạnh Thiên Dực, tôi vẫn sống trong... nỗi sợ hãi rùng rợn.
Không phải sợ bị đá nh, không phải sợ anh lạnh lùng... mà là sợ anh biết tôi đã lừa anh từ đầu!
Tối nào cũng vậy, tôi nằm trong chăn, lòng thấp hỏm.
Tự hỏi:
"Hôm nay anh có phát hiện ra mình không bị mất trí nhớ thật không"
"Anh có gắn máy nghe lén dưới gối không?"
"Hay anh biết rồi nhưng giả vờ không biết để tôi tự dằn vặt đến chbết!?"
Một hôm, tôi nằm mơ thấy anh phát hiện ra hết, trói tôi bằng cà vạt hàng hiệu, nhốt trong biệt thự có hồ bơi và 50 vệ sĩ canh me.
Tôi hét lên:
"Em xin lỗi!!! Em nhớ hết rồi!!! Em còn biết anh có sáu cái hình xăm, ba chiếc nhẫn vàng và bảy cái tài khoản ngân hàng nữa!!!"
Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa như vừa đánh nhau với giấc mơ.
Thiên Dực quay sang hỏi nhẹ nhàng.
"Vợ mơ thấy gì thế?"
Tôi bật dậy, cười trừ:
"Dạ... mơ thấy anh bị mất trí nhớ, nên bé phải chăm anh lại từ đầu..."
Anh im lặng ba giây, rồi… cười.
"Vậy vợ chăm anh đi. Anh mệt lắm rồi."
Tôi cứng họng.
Không lẽ… ảnh biết hết rồi, mà giờ đang chơi tôi ngược lại?
5.
Tôi bắt đầu thấy nghi nghi…
Không phải nghi Thiên Dực gài bẫy, mà là… nghi bản thân tôi tự chui đầu vô rọ.
Bởi vì anh thật sự quá tốt.
Tôi vừa hắt xì một cái, Thiên Dực đã chạy tới:
"Vợ lạnh à? Anh bật máy sưởi. À không, bật cả lò sưởi. À mà thôi, anh đốt luôn củi giữa nhà cho vợ ấm."
Tôi vừa kêu đa u bụng, ảnh bưng nguyên bịch thu ốc về như mở hiệu thu ốc tại gia.
Tôi nói tôi thích hoa cẩm tú cầu, sáng hôm sau ảnh cho người… trồng nguyên vườn cẩm tú cầu trước cửa sổ phòng ngủ.
Tôi cắn môi, nhìn anh chăm tôi từng chút một, lòng bỗng nhoi nhói...
Không lẽ… tôi thật sự yêu anh rồi??
KHÔNGGGG!!!
Tôi ngồi bật dậy giữa đêm, tự t át mình một cái nhẹ:
"Không được! Mày đừng quên rằng đây là chỗ nào? Đừng quên mày lừa anh ta."
Mà sao giờ nhìn thấy anh là tim tôi đập nhanh như lúc thấy… tiền lương về tài khoản?
Tôi thử test cảm xúc. Lén lấy ảnh chụp của anh đặt bên cạnh ảnh một cọc tiền.
Nhìn tiền, tim đập.
Nhìn anh, tim đập mạnh hơn.
Tôi thở hắt ra.
Toang thật rồi, tôi yêu Thiên Dực rồi.
Ngày hôm sau, tôi quyết định thử “thăm dò”.
Tôi làm bánh cháy, nấu cháo thì mặn, rồi bưng lên bàn:
"Chồng ơi, bé nấu nè, ăn đi!"
Thiên Dực ăn một miếng, im lặng. Tôi hồi hộp nhìn anh.
Ảnh gật gù:
"Ngon."
Tôi sốc.
"Thật hả? Ngon thiệt hả?"
Anh mỉm cười:
"Ừ."