6.
Dù sao thì… tôi vẫn phải đi.
Tôi không thể tiếp tục lừa dối Thiên Dực được nữa.
Anh tốt với tôi như vậy, chăm tôi từng chút một.
Tôi là một con người có lòng tự trọng mặc dù hơi dễ lung lay vì tiề n và trai đẹp. Nhưng không thể tiếp tục như vậy được!
Tối đó, khi Thiên Dực đi tắm, tôi tranh thủ thời gian…
Bật lén lút chuồn khỏi biệt thự.
Tôi bước đi trong đêm, vừa đi vừa ngoái lại, lòng đa u như cắt.
Cái lắc tay định vị tôi đã tháo, sim điện thoại tôi cũng bẻ làm đôi, để lại trên bàn đúng một dòng chữ:
“Chồng à, tha lỗi cho em. Em không thể tiếp tục lừa anh nữa… Em phải đi.”
Viết đến đây tự dưng tôi cũng cảm động muốn rớt nước mắt. Nhưng không kịp! Phải chạy!
Tôi đón xe khách, đội mũ, đeo kính râm, khẩu trang, trùm khăn như ninja. Người ngồi kế bên tưởng tôi bị truy nã.
Đến bến cuối, tôi thuê một căn nhà trọ bé xíu.
Chỉ có điều... tôi mới ở được 2 ngày rưỡi thì… ẦMMMM
Cửa phòng trọ bị đạp tung.
Ánh sáng từ ngoài hắt vào, làm nổi bật bóng dáng cao lớn, áo đen, mắt sắc lạnh, đứng giữa một bầy đàn em mặc vest.
Là Thiên Dực.
Anh bước từng bước lại gần, tôi lùi từng bước:
"Anh… anh tìm em bằng cách nào?!"
Thiên Dực mỉm cười:
"Em tưởng anh không gắn định vị vào cái dép của em à?"
Tôi nhìn xuống... CÁI DÉP.
Lúc chạy đi tôi còn mang đúng một chiếc, té ra đó là cái bẫy công nghệ cao!?
Đột nhiên, anh ôm chầm lấy tôi.
Giọng anh nghèn nghẹn, mắt đỏ hoe, ôm tôi chặt tới mức tôi tưởng xương sườn mình bị tái cấu trúc:
"Huhu... Vợ ơi, sao em lại bỏ anh?"
Tôi: "...Ờ thì..."
Anh rấm rứt khóc tiếp, không cho tôi cơ hội nói.
"Mẹ nó, hay là em đi kiếm thằng khác? Ông đây chưa đủ tốt với em sao? Anh thiếu gì? Tiền có, sắc có, quyền có."
Tôi cứng họng.