Sau khi gây tai nan với lão đại x ã h ội đ en, tôi giả vờ mất trí nhớ gọi anh ta là chồng của mình.
"Chồng ơi, ôm ôm."
Người đàn ông chợt đen mặt lại, bình tĩnh, phải thật bình tĩnh!!
Tôi không muốn chec đâu huhu.
"Chồng ơi, ôm em..."
Tôi khóc nức nở như một đứa trẻ, đưa mắt nhìn những đám người áo đen lạ mặt, trên tay bọn họ còn cầm s un g.
Tới số rồi, ba mẹ ơi ở nhà mạnh khỏe, đứa con bất hiếu đi trước đây.
"Ừ, ôm vợ."
Lão đại x ã hộ i đe n bất ngờ ôm lấy tôi, tay thì vuốt lưng dỗ dành.
Đám đàn em thì mắt chữ A mồm chữ O.
Thế là tôi đã bất ngờ trở thành vợ của lão đại!!
Tôi được anh ta đưa về nhà chăm sóc, hưởng thụ cuộc sống giàu có mà trước đây từng mơ ước.
Nhưng trong lòng tôi lúc nào cũng sợ hãi, sau khi gôm được đủ ti ền mà lão đại cho tôi.
Tôi quyết định bỏ trốn, chưa chạy được bao lâu thì bị anh b ắt lại.
Lão đại ôm lấy tôi mà khóc lóc.
"Huhu... Vợ ơi, sao em lại bỏ anh?"
“Mẹ nó, hay là em đi kiếm thằng khác, ông đây chưa đủ tốt với em sao?”