2.
Đúng lúc ấy, dì giúp việc đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tôi đang nhào vô lòng lão đại, tay còn níu áo anh sợ anh đi mất.
Dì khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nói:
"Thiếu phu nhân à, cơm nước xong rồi, mời hai người ăn cơm."
Tôi vội bật ra khỏi lòng anh, chỉnh lại tóc tai, giả vờ nghiêm túc:
"Dạ, để bé gọi chồng xuống ăn cơm."
Quay sang anh:
"Chồng yêu à, xuống ăn cơm với bé nhé~"
Lão đại gật đầu, nhưng mắt nhìn tôi như đang nghiên cứu xem não tôi thật sự hỏng mấy phần.
Vừa ăn cơm, tôi vừa tranh thủ bỏ cơm vào bát anh:
"Chồng ăn nhiều vào cho khỏe, để còn làm việc, kiếm tiề n, nuôi vợ."
Anh cười nhẹ:
"Nuôi cả đời luôn được."
Tôi suýt phun miếng cơm ra:
"Ơ... chồng, đừng nói mấy câu dễ gây hiểu lầm nha..."
Anh lại ghé sát:
"Anh không sợ hiểu lầm. Anh chỉ sợ... vợ lại bỏ anh đi thôi.
Tôi run nhẹ, tay cầm đũa cũng hơi méo:
"Không đâu, chồng yên tâm, bé không bỏ anh đâu."
Anh gắp miếng thịt cho tôi, cười đến rợn người:
"Ừ, có trốn tôi sẽ b ẻ chân em."
...
Tôi nuốt nước bọt.
Hình như, lần này... trốn hơi khó rồi.
3.
Thế là tôi quyết định, gôm ti ền trước, đủ vốn rồi sẽ ra đi.
Mỗi sáng, tôi thức dậy trước Thiên Dực, bày ra gương mặt như con mèo con bị bỏ rơi, rồi thủ thỉ:
"Chồng ơi, bé nằm mơ thấy bị cướp mất túi hàng hiệu... huhuhu~"
Anh hoảng hốt, bật dậy:
"Anh mua cho em mười cái túi khác!"
"Nhưng bé muốn tiề n mặt để... trị liệu tâm lý."
Anh móc ví, móc thẻ, móc luôn mật khẩu chuyển khoản.
Tôi cười tươi như hoa, tâm lý ổn định liền trong vòng một nốt nhạc.
Tôi giả vờ nghiêm túc bảo anh:
"Chồng à, bé muốn khởi nghiệp. Bé có đam mê bán nước mắm thủ công."
Anh im lặng 3 giây, hỏi:
"Em có biết nước mắm làm từ gì không?"
Tôi ngẩng đầu đầy tự tin:
"Từ trái tim và lòng yêu nước!"
...
Anh thở dài, chuyển khoản tiếp.
"Đây là vốn khởi nghiệp, nhớ quản lý chặt nhé."
Vâng. Em quản lý rất chặt , chuyển hết vào tài khoản bí mật.
Tôi đổi chiến thuật, ngày nào cũng khen Thiên Dực đẹp trai.
"Chồng ơi, sao chồng lại có cơ bắp mà mềm mại như bún thế?"
"Chồng ơi, mỗi lần chồng cười là bé muốn quyên góp hết túi xách của mình cho anh."
"Chồng ơi, bé nghĩ... ti ền nên để chồng giữ, nhưng một phần nhỏ nên để bé xài để yêu chồng hơn!"
Anh nghe xong chỉ cười khẽ:
"Muốn bao nhiêu?"
Tôi giơ tay:
"Ít thôi, 50 triệu đủ rồi."
Anh chuyển 100 triệu.
Tôi: Làm gì có người chồng nào N GU... mà dễ dụ vậy chứ?
Cũng được, ng u mà giàu thì... cũng đáng yêu!
Kế hoạch gom tiền: thành công bước đầu!