7.
Tôi siết chặt ngón tay, nhìn vào mắt Thiên Dực, trong lòng như có con mèo đang cào cấu loạn xạ.
Không thể giấu mãi được nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu, nói như trút cả quả tạ đang đ è lên lòng:
“Ngay từ đầu em đã lừa anh... Em không có bị mất trí nhớ. Chỉ là... lúc đó em quá sợ. Em thấy anh và mấy người kia... tay cầm s ún g. Em sợ anh sẽ giet em, nên em liều đại, giả vờ gọi anh là chồng…”
Nói đến đó, tôi cúi đầu, chờ một trận bão tuyết, hoặc ít nhất cũng là một ánh mắt hình viên đạn.
Nhưng Thiên Dực chỉ… phì cười.
Anh bước lại gần, nhéo nhẹ mũi tôi một cái, rồi nói với vẻ mặt vừa cưng chiều vừa như đang... dỗi ngược:
“Anh biết. Chứ ai nghĩ có thằng nào ng u đến mức bị lừa kiểu đó? Em giả quá dở luôn á, lúc gọi ‘chồng ơi’ còn ngó lén coi tụi anh có tin không nữa.”
Tôi: “Ơ…”
“Ngay từ đầu."
Anh ghé sát tai tôi, giọng trầm thấp khiến tim tôi muốn văng ra khỏi lồng ngực.
“Ngay từ lúc em ngước mắt lên, nước mắt ngắn nước mắt dài, miệng run run gọi ‘chồng ơi’... anh đã ngắm đến em rồi.”
Tôi: “…Ngắm???”
Anh mỉm cười gian:
“Ừ. Anh thấy em dễ thương, diễn dở nhưng có tâm... có tiềm năng.”
Tôi chet đứng.
Là tôi tưởng mình lừa anh. Ai ngờ người bị “úp sọt” là tôi!!
Thiên Dực cầm tay tôi, nghiêm túc nói tiếp:
“Anh không tức vì em lừa. Anh tức vì… em nghĩ chỉ cần gom tiền là có thể chạy khỏi anh.”
Tôi lúng túng: “Tại… em nghĩ mình không xứng…”
Anh nhíu mày: “Không xứng? Em là vợ anh. Là người mà anh chủ động chọn. Anh chỉ muốn thử, cảm giác yêu là như thế nào..."
“Ừ, mà từ hôm đó anh biết em không giống ai. Và anh muốn giữ một người như em, ở bên anh. Không phải vì em hoàn hảo. Mà vì em khiến anh lần đầu tiên biết… thế nào là yêu thật lòng.”
...
Tôi nghẹn họng.
Không còn giả vờ được nữa.
Không còn trốn chạy được nữa.
Chỉ còn một câu bật ra từ miệng:
“Em cũng yêu anh, Thiên Dực…"
Anh bật cười.
Tôi ôm anh thật chặt.
“Yêu anh... vì anh chịu đựng được em “