Văn án
Vì cứu đệ đệ, Tống Uyển Ngưng cam chịu đích tỷ ép buộc mà tiến vào Hầu phủ làm thị thiếp của tỷ phu, ngày ngày quyến rũ hắn, hòng phá tan ý niệm xuất gia của hắn.
Nào ngờ... tỷ phu của nàng lại thanh tâm quả dục, đến nửa phần mùi vị trần tục cũng chẳng màng vướng víu.
Nàng liền lật xem đủ loại thoại bản, học theo các đoạn ái tình kinh điển giữa nam nữ chủ trong đó, mô phỏng vượt xa nguyên bản, cuối cùng cũng khiến vị đại Phật ấy đối với nàng động lòng trắc ẩn...
Nhưng việc này lại khiến tỷ tỷ nàng sinh lòng ghen ghét, dấy lên sát niệm. Vì để bảo vệ mình, nàng đành phải rời khỏi Hầu phủ.
Nào hay vừa mới đi được một ngày, nam nhân kia đã hung hăng đem nàng áp lên tường, giọng nói trầm thấp mà ám muội:
"Ngưng Ngưng, ta rất nhớ nàng..."
Nàng mở to đôi mắt trong veo, hỏi rõ ràng:
"Tỷ phu, chẳng phải ngươi định xuất gia sao?"
Nam nhân kia mắt ánh lên tia hồng, hơi chu miệng, ngữ khí có phần ủy khuất:
"Ngưng Ngưng... Phật môn, nào có tốt bằng nàng."
P/S: Vì thích truyện này nên mình tự edit để đọc, có chỗ nào sai sót mong mọi người góp ý nhẹ nhàng, nếu không hợp văn phong hoặc nội dung truyện không hợp ý bạn thì có thể quay đi, xin đừng buông lời trách móc. Mình cảm ơn.