"Hồ nháo"
Lời vừa dứt, mọi người trong sảnh đều biến sắc.
Hầu phu nhân chau mày, thần sắc lộ vẻ khẩn trương:
"Nếu con thấy ồn ào, về sau có thể dùng bữa trong phòng, hà tất phải dọn lên Vân Phi Hiên?"
Bà sợ hắn thật sự lại bỏ đi tu hành. Lần trước bà cùng Hầu gia vội vã đuổi đến, vừa vặn bắt kịp trụ trì chuẩn bị làm lễ quy y cho hắn, suýt nữa khiến hai vợ chồng già kinh hồn bạt vía.
Thấy Hạ Dục Chương vẫn mặt lạnh chẳng nói một lời, phu nhân đành đưa mắt ra hiệu cho Tống Thanh Di.
Tống Thanh Di ủy khuất cắn môi, sắc mặt tái nhợt, đưa mắt nhìn nam nhân khuôn mặt lạnh băng:
"Phu quân, chàng đừng giận nữa, đều là thiếp lỡ lời..."
“Ăn cơm đi.”
Hạ Dục Chương nhàn nhạt cầm đũa trúc, gắp món rau trước mặt.
Nghe hắn mở lời, mọi người mới khẽ thở phào.
Tống Uyển Ngưng ngồi một bên, mím môi không nói, trước mặt đầy món ngon nhưng chẳng còn khẩu vị.
Tỷ phu tính tình âm tình bất định, mấy ngày nay nàng nhiều lần mạo phạm, nghĩ lại mà lạnh sống lưng. Nếu hôm đó thật khiến hắn động ý quy y thì Hầu phủ lẫn Thừa tướng phủ chắc chắn sẽ lột da nàng.
Xem ra nhiệm vụ này còn gian nan hơn nàng tưởng.
Một màn ầm ĩ nho nhỏ kết thúc, sau đó mọi người lặng lẽ dùng bữa. Cơm nước xong xuôi, Tống Thanh Di cùng Tống Uyển Ngưng tiễn Thừa tướng phu nhân rời phủ rồi mỗi người trở về viện mình.
Vừa bước vào cửa, Tống Uyển Ngưng liền bị Thanh Hòa kéo lại xem xét.
"Tiểu thư, người không sao chứ? Nô tỳ nghe nói thế tử ở tiền viện nổi giận, lo lắng mãi."