Thiếu nữ ngâm mình trong thau tắm, làn hơi nước mông lung dâng lên tựa như màn sương mờ phủ nhẹ thân ảnh nàng. Trên người nàng khoác một lớp sa mỏng, thân thể lộ ra nét mê ly lả lướt.
Ngón tay mảnh khảnh bấu chặt lấy mép thau, theo nhịp phập phồng dồn dập nơi ngực, nước trong thau khẽ rung.
Hương sữa nồng đượm tỏa khắp gian phòng, quyến luyến như có như không.
"Giờ đã đủ, Ngũ cô nương có thể đứng dậy."
Triệu ma ma ngửi thấy hương thơm liền bước nhanh vào, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua thân thể nữ tử, miệng lại một lần nữa dặn dò:
“Mỗi ngày giờ Hợi canh ba, đều phải tẩy thân bằng dịch dược này, toàn thân xoa đều không sót. Hương thơm này khiến thân thể ngũ cô nương mê người, nam nhân nhìn qua liền không thể buông tay.”
"Được."
Tống Uyển Ngưng bước ra khỏi thau, đứng trước gương đồng ngắm nhìn thân ảnh mình phản chiếu. Dáng người cao gầy nảy nở, đường nét kiêu sa. Trên da thịt trắng nõn, chất lỏng trong suốt đang dần tiết ra, tạo nên thứ mị dược tự nhiên.
Trong lòng nàng dâng lên một tầng lo lắng.
Tống Uyển Ngưng vốn là thứ nữ của phủ Thừa tướng, tỷ tỷ cùng cha khác mẹ là Tống Thanh Di một năm trước gả vào phủ Võ An hầu. Thế nhưng suốt một năm trôi qua không những không sinh được con nối dõi mà phu quân nàng – Thế tử Võ An hầu Hạ Dục Chương lại ngộ đạo chốn hồng trần, có ý muốn xuất gia làm tăng nhân.
Phủ Võ An hầu chỉ có một vị đích trưởng tử, sao có thể để hắn tu hành rũ bỏ hồng trần?
Tống Thanh Di không được sủng ái, địa vị lung lay, liền đề xuất một kế – chọn một tiểu thư khác đưa vào phủ, xem có thể phá được Phật tâm của Hạ Dục Chương hay không.
Người được chọn dĩ nhiên là trong đám thứ nữ còn lưu tại Tống phủ để Tống Thanh Di dễ dàng lựa chọn, cân nhắc.
Một khi người này có thể khiến Hạ Dục Chương phá giới, sinh con đẻ cái, nàng liền thu đứa nhỏ dưới danh nghĩa mình, tiện bề khống chế toàn cục.
Vì mưu kế ấy, nàng không tiếc nhờ người tìm đến bí thuật Tây Vực, dùng phương pháp bí truyền khiến thân thể Tống Uyển Ngưng trở nên dụ hoặc, thậm chí có thể tiết ra thứ dịch khiến nam nhân điên cuồng.
“Xe mềm từ hầu phủ đã đến, Ngũ cô nương mau lên.”
Triệu ma ma liếc mắt nhìn thân thể mềm mại lại đầy đặn của thiếu nữ, trong lòng thầm nghĩ: Thân thể như vậy hẳn là đủ khiến nam nhân động tâm.
Tống Uyển Ngưng thu liễm tinh thần, thay váy áo đã được cải biên để tôn lên dáng người kiều diễm.
Chẳng mấy chốc nàng lên xe ngựa theo cửa sau tiến vào phủ Võ An hầu.
“Ngũ cô nương nhớ kỹ, thứ này trừ phi vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được dùng.”
Triệu ma ma đỡ nàng xuống xe, lặng lẽ nhét vào tay nàng một viên dược.
Tống Uyển Ngưng khẽ gật đầu, cẩn thận cất đi.
Vừa bước tới ngoài viện, chợt một tiếng quát thô bạo vang lên:
“Cút ngay"
Thanh âm dữ dội khiến Tống Uyển Ngưng giật mình, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy một thân thể trắng ngần từ bên trong bay vút ra, rơi mạnh xuống đất.