Gió nhẹ phất qua, mùi sữa thơm ngát quanh quẩn nơi chóp mũi khiến người mặt nóng tai hồng.

Hạ Dục Chương sắc mặt khẽ biến, lặng lẽ quay đầu, nhận lấy chén trà nhấp một ngụm che giấu vẻ mất tự nhiên.

“Lời vừa rồi... là vọng ngôn. Phật Tổ chưa từng nói thế.”

Tống Uyển Ngưng mỉm cười, ánh mắt cong cong như trăng non, dịu dàng nói tiếp:

“Phật Tổ quả thực không nói lời ấy nhưng lại từng giảng: 'Độ người trước độ mình, độ mình trước độ tâm. Thiên nếu không độ, người cần tự độ.'”

Thấy hắn chịu uống chén trà nàng đưa, nàng liền thuận thế ghé người lên bàn đá, kéo gần khoảng cách, giọng nói nhẹ như tơ lụa.

“Luận Phật pháp, ta tự biết không tinh thông. Không bằng… tối nay, tỷ phu cùng ta trò chuyện một phen?”

Nàng đột nhiên đến gần, hơi thở ấm áp mang theo mùi sữa vờn quanh, càng thêm nồng nặc.

Hạ Dục Chương chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, cổ họng khẽ động, đầu óc bỗng nhiên hiện lên hình ảnh đêm ấy mảnh mềm mại phủ lên gò má hắn.

“Tỷ phu, ngươi… đang đỏ mặt sao?”

Tống Uyển Ngưng tròn mắt nhìn hắn, ngữ khí kinh ngạc xen lẫn chút trêu chọc.

Nghe vậy Hạ Dục Chương lập tức đứng phắt dậy, phất tay áo, sắc mặt thập phần khó coi:

“Ngươi nhìn lầm rồi"

Dừng một chút, hắn giận dữ nói tiếp:

“Mắt mờ như vậy, để đại phu xem lại đi"

Dứt lời liền sải bước rời khỏi đình hóng gió, bước chân tuy vội nhưng lại mang theo mấy phần hỗn loạn.

Tống Uyển Ngưng đứng tại chỗ một lát sau mới hoàn hồn, khóe môi bất giác nhếch lên.

Xem ra… Phật Tổ cũng khó thoát mỹ nhân kế.

Nàng cúi đầu nở nụ cười, trong lòng có chút nhẹ nhõm lại có chút mong chờ.

Chỉ cần lần này làm tốt, sau khi hoàn thành nhiệm vụ… có lẽ nàng thực sự có thể mang theo tiểu đệ đi khắp thiên hạ, ngắm nhìn thế gian rộng lớn.

Đêm ấy, trên bàn tiệc tại chính đường Hầu phủ bày biện đầy đủ món ngon sơn hào hải vị.

Tống Uyển Ngưng thân là thiếp thất, vốn không có tư cách ngồi cùng bàn với gia chủ.

Nhưng xét đến việc nàng xuất thân từ Tống phủ, lại thêm gần đây được Hạ Dục Chương coi trọng, Hầu phu nhân liền đặc cách để nàng ngồi cùng.

“Đêm nay Hầu gia bị Thánh Thượng giữ lại trong cung, chỉ đành để chúng ta tự mình hưởng lạc. Còn xin thông gia bao dung.”

Hầu phu nhân mỉm cười ôn hòa, tuy là nói lời khách khí nhưng trong giọng lại mang mấy phần tự hào không giấu nổi.

Nói đến đương triều, có được Thánh ân, còn ai qua được Hạ Xuyên Huy?

Chẳng những là đệ đệ cùng mẹ với Thánh Thượng, thuở niên thiếu còn từng cứu giá, công huân hiển hách, danh vọng chấn triều.

Thừa tướng phu nhân cũng mỉm cười tiếp lời:

“Thông gia nói gì vậy, Hầu gia được Thánh Thượng trọng dụng, chính là vinh quang. Thừa tướng phủ chúng ta cũng nhờ thế mà thơm lây.”

“Lời ấy chẳng sai.”

Hầu phủ phu nhân đổi đề tài, khẽ chau mày, mặt ẩn hiện mấy phần ưu sầu.

“Chỉ là... hầu phủ con nối dõi đơn bạc, ta cùng Hầu gia cũng chỉ mong sớm ngày có thể ôm cháu bế chắt, vững vàng tông miếu.”

Nghe tới đây, sắc mặt Tống Thanh Di thoáng hiện chút bối rối.

Chuyện khuê phòng của nàng, nàng che giấu rất kỹ. Ngoại trừ Hạ Dục Chương, chưa từng có ai biết nàng đến nay vẫn là thân xử nữ.

Ánh mắt mọi người dừng lại ở Hạ Dục Chương.

Nam nhân kia vẫn an nhàn ngồi đó, sắc mặt thanh lãnh, thần thái như người ngoài cuộc, phảng phất những lời vừa rồi chẳng hề liên quan đến hắn.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play