Tống Thanh Di duỗi tay bóp cằm Tống Uyển Ngưng bắt nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua vết tích ái muội trên cổ, con ngươi khẽ lóe sáng.
Kế hoạch tuy đã thành nhưng trong lòng nàng lại khổ sở không thôi.
Nàng và Hạ Dục Chương đã là phu thê một năm, vậy mà chưa từng được hắn chạm đến. Còn tiện nhân này vừa vào phủ đã có thể cùng hắn thân mật?
Dựa vào cái gì?!
“Ngươi nay đã nhập phủ chính là người của Hầu phủ. Từ nay mang danh Lan di nương.” Tống Thanh Di siết chặt lòng bàn tay, gắng giữ giọng điệu trấn định.
“Nội trong ba tháng, ngươi nhất định phải mang thai huyết mạch thế tử. Nếu không hậu quả thế nào… tự ngươi gánh lấy"
Tống Thanh Di lấy từ trong ngực ra một khối ngọc bội, chậm rãi vuốt ve trong tay.
Tống Uyển Ngưng vừa chạm mắt đến khối ngọc ấy, cả người khẽ run. Nàng vội vàng lên tiếng:
“Đích tỷ, đệ đệ của ta… ra sao rồi?”
Nàng vốn không cam lòng nhập phủ làm thiếp. Một cô nương thanh danh trong sạch cớ gì lại cam tâm làm người dưới người? Chỉ là...
Tống Thanh Di lấy đệ đệ nàng uy hiếp. Nếu nàng không chịu vào phủ câu dẫn thế tử, Tống gia sẽ lập tức cắt đứt dược cho đệ đệ, mặc hắn sống chết.
Tống Thanh Di khẽ cười lạnh:
“Chỉ cần ngươi sớm ngày hoài thai, bệnh của đệ đệ ngươi, ta tự sẽ mời danh y đến chữa trị.”
“Ta hiểu rồi.” Tống Uyển Ngưng siết chặt nắm tay, cắn môi, nén giận thuận theo.
Lúc ấy một tiểu nha hoàn vội bước đến, ghé sát bên tai Tống Thanh Di nói mấy câu. Sắc mặt nàng thoáng chốc biến đổi, ánh mắt nhìn Tống Uyển Ngưng cũng âm trầm thêm mấy phần.
“Chốc lát phải ra mắt lão thái quân, ăn nói cho cẩn thận.” Tống Thanh Di lạnh nhạt dặn dò.
Tống Uyển Ngưng khẽ nhíu mày. Nàng bất quá chỉ một thị thiếp do Tống gia đưa đến, nhiều lắm cũng chỉ hơn hạ nhân một bậc, sao lại kinh động đến lão thái quân?
Một đường trầm mặc đi đến Thọ An Đường, chỉ thấy lão thái quân đang ngồi trên chủ vị, bên cạnh là Hầu phủ phu nhân.
“Tôn tức dẫn Lan di nương đến vấn an mẫu thân.” Tống Thanh Di hành lễ trước.
Lão thái quân phất tay:
“Miễn lễ.”
Ánh mắt đục ngầu nhưng sắc bén rơi trên người Tống Uyển Ngưng, nhìn kỹ một lúc rồi gật đầu:
“Hôm nay coi như ngươi có công. Nếu thế tử đã để mắt đến ngươi, vậy liền dọn đến Trúc Thanh Viện mà ở.”
Trúc Thanh Viện!
Tống Thanh Di đứng bên cạnh, cả người như bị điểm huyệt. Sắc mặt thoáng cứng lại, hai tay siết chặt đến mức móng tay in vào lòng bàn tay, khiến bản thân đau để trấn định tâm trí.
Tống Uyển Ngưng còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy ánh mắt Tống Thanh Di biến đổi, mới nhận ra Trúc Thanh Viện này… e là không phải chỗ ở đơn giản.
“Còn không mau tạ ơn lão thái quân. Trúc Thanh Viện ngay sát bên sân của thế tử" Tống Thanh Di vừa nghiến răng vừa lên tiếng, tay ngầm cấu vào hông Tống Uyển Ngưng một cái.
Tống Uyển Ngưng cau mày nhưng cũng chỉ đành nhẫn nhịn không kêu.
“Đa tạ lão thái quân nâng đỡ.”
Thì ra lão thái quân cho rằng thế tử đã động tâm với nàng, muốn nàng ở gần một chút để “tùy thời” phá giới, giúp tôn nhi vướng chút khói lửa hồng trần.
Sau đó lão thái quân cùng Hầu phủ phu nhân lại khen ngợi Tống Thanh Di một phen, còn ban thưởng không ít, xem như một loại trấn an.
Dẫu sao trên đời này làm gì có người nào nguyện ý đem trượng phu của mình chia cho kẻ khác? Tống Thanh Di có thể “rộng lượng” như thế, các nàng tự nhiên phải lấy lòng.
Sau khi rời Thọ An Đường về đến Trúc Thanh Viện, Tống Uyển Ngưng vừa vào phòng liền ngã xuống giường, ngẩng đầu nhìn tấm màn lụa phất phơ trên đỉnh.
Trong lòng như có tảng đá đè nặng.
Tống Thanh Di cho nàng ba tháng thời gian… Thế nhưng Hạ Dục Chương dù bị hạ xuân dược, cộng thêm mùi hương dụ dỗ, vẫn có thể ngồi yên mà tâm không loạn.
Thử hỏi nàng còn có thể dùng cách nào khiến hắn phá giới để mang thai đứa nhỏ đây?
Tương lai mờ mịt!
Suy nghĩ miên man bỗng nhiên ngực truyền đến cảm giác ẩm ướt, Tống Uyển Ngưng mặt đỏ như máu.
Thiếu chút nữa… quên mất dặn dò của Triệu ma ma.
Nàng vội vàng cởi bỏ xiêm y, dùng tay đè ngực, cẩn thận thu lấy chất lỏng đặc sánh kia. Lấy ước chừng hai chén lớn, mùi thơm lạ lùng lan tỏa khắp gian phòng, quyện đầy trong không khí.
Dụ dỗ người không khỏi miên man suy nghĩ.