Tạ Nghi Chu choàng tỉnh giữa cơn mộng, trong lòng vẫn còn bấn loạn, không sao ngủ lại được. Nàng ngồi thẫn thờ hồi lâu, đợi đến lúc hoàn hồn thì trời đã sáng rõ.
Nàng xuống giường, định mở cửa sổ cho thoáng khí, nhưng cánh cửa vừa được đẩy ra một chút, liền thấy đối diện quán rượu có mấy gã đại hán đang nhìn chằm chằm vào cửa khách điếm. Trong đó có một kẻ rất quen mặt – chính là tên hôm qua đi theo Phương Chấn.
Tạ Nghi Chu vội vàng đóng sập cửa sổ, trấn định lại tâm thần, quay người gõ lên vách tường. Không bao lâu sau, Lâm Kiều bước vào.
“Hẳn là bọn họ.” Lâm Kiều liếc nhìn qua cửa sổ, nói: “Dạo gần đây trong thành đang lùng bắt phản tặc rất gắt gao, bọn chúng sợ bị Ngự lâm quân chú ý nên không dám ra tay, chỉ có thể đứng xa theo dõi.”
Giờ này mọi cửa thành đã bị phong tỏa, có Ngự lâm quân canh gác, Tạ Nghi Chu cũng không quá lo lắng.
Nàng chỉ thấy kỳ lạ: “Sao bọn chúng tìm tới nhanh như vậy…”
Lâm Kiều ho khẽ một tiếng, không trả lời, chỉ nói: “Ta vừa mới trò chuyện đôi câu với tiểu nhị, nghe nói Ngự lâm quân suốt đêm tra xét từng nơi, mai có lẽ sẽ đến lượt chỗ chúng ta. Lần này tra rất nghiêm, ngay cả khách buôn từ nơi khác tới cũng phải kiểm tra hộ tịch, thân nhân và hành tung gần đây. Ngươi nghĩ kỹ chưa, tiếp theo phải làm sao?”
Hôm qua Tạ Nghi Chu tâm loạn như tơ vò, trằn trọc khó ngủ, đến tận khuya mới dần chấp nhận mọi chuyện. Lúc này nàng trầm mặc một lát, rồi nói: “Chuyện này để sau hãy nói. Ta hôm qua vì rối quá nên quên mất một chuyện… Nếu ‘Quỷ chết đói’ không thực sự chết, vì sao lại phái người tới Thanh Thủy trấn truy bắt phản tặc?”
Quỷ chết đói đúng là bị chôn ở Thanh Thủy trấn, nhưng Tạ Nghi Chu lại nhặt được hắn ở làng chài trên Giang Ba phủ. Đáng lý ra phải đến làng chài lục soát mới phải, sao lại cố chấp phong tỏa Thanh Thủy trấn?
Dù là muốn giúp nàng xử lý bọn Phương Chấn, cũng không cần phô trương đến mức đó.
“Khụ.” Lâm Kiều gãi mũi, nói: “Ta đã nói với ngươi hôm qua rồi, chắc ngươi không để ý nghe… Thái tử, tức là cái người ngươi gọi là ‘Quỷ chết đói’, hắn… quên mất một vài chuyện.”
“Ta biết.” Tạ Nghi Chu mím môi, “Khi ta nhặt được hắn, đầu óc hắn đã không tỉnh táo.”
Nếu hắn không mất trí, nàng cũng không dám giữ hắn bên mình lâu như vậy.
Lâm Kiều nhìn nàng một cái, do dự “A” lên một tiếng, rồi chậm rãi nói: “Ngươi có từng nghĩ tới chưa… Nếu bây giờ hắn chỉ nhớ mình là Thái tử, còn quên sạch mọi chuyện sau khi được ngươi cứu thì sao?”
…
Tạ Nghi Chu đột ngột bật dậy: “Ngươi nói gì?”
Lâm Kiều buông tay: “Chính là vậy đó. Giờ hắn không nhớ rõ ngươi và ta, chỉ biết bản thân từng bị người ta chôn sống dưới đất. Ngự lâm quân đến Thanh Thủy trấn, chính là để bắt ‘hung thủ’ đã chôn sống Thái tử —— mà cái người đó, là ngươi.”
“…”
Tạ Nghi Chu nhất thời choáng váng, há miệng ra mà không biết nên nói gì, làm gì.
Khi nàng nhặt được ‘Quỷ chết đói’, hắn đã mất trí nhớ. Nàng cũng từng nghĩ đến việc đưa hắn đi khám, nhưng lúc đó quá nghèo, lại bị bọn đầu sỏ địa phương để mắt tới, không dám dễ dàng ra khỏi cửa.
Khi ấy hắn quên quá khứ, giờ quên luôn chuyện bị thương, cũng không phải không thể hiểu được.
Tin tức này quá bất ngờ, khiến lòng nàng rối bời. Một lúc thì thấy uất ức vì người ta lại phái Ngự lâm quân đến bắt mình, thật không có lương tâm; một lúc lại nghĩ nếu sau này hắn nhớ ra tất cả, nhất định sẽ quỳ xuống xin lỗi nàng… nhưng nàng tuyệt đối sẽ không mềm lòng.
Hết thảy suy nghĩ quay cuồng trong đầu, cuối cùng lại nhớ đến cái ngày hắn “chết” kia, nghĩ tới mọi chuyện xảy ra hôm đó, Tạ Nghi Chu chỉ thấy chột dạ, hy vọng hắn vĩnh viễn quên đi, cả đời đừng bao giờ nhớ lại thì tốt biết bao…
Bên cạnh, thấy nàng cúi đầu mãi không nói gì, Lâm Kiều gãi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sớm biết thế thì hôm qua nói hết với ngươi luôn, khỏi phải để ngươi giờ đứng đực ra đó.”
Tạ Nghi Chu hoàn hồn, cắn môi dưới, giọng thấp đi rất nhiều: “Dù hắn nhớ ra hay không, bây giờ hắn là Thái tử, còn chúng ta… đã không còn chung đường.”
Nàng tự thuyết phục mình không nên nghĩ đến hắn nữa, hít sâu một hơi, đang định phân tích tình hình hiện tại thì nghe thấy Lâm Kiều nói: “Ngươi thật sự nghĩ vậy? Ta cứ tưởng ngươi sẽ muốn đi tìm hắn.”
Tạ Nghi Chu bỗng siết chặt lòng, mặt lạnh nói: “Là ngươi muốn đi tìm hắn thì có!”
Trước đây khi ‘Quỷ chết đói’ còn chưa "chết", hắn hay đưa cho Tạ Nghi Chu mấy ý tưởng kỳ quái mà thú vị. Dù Tạ Nghi Chu luôn làm ngơ, nhưng Lâm Kiều lại rất hứng thú.
Hắn thật lòng khâm phục kẻ đó. Nếu không vì Tạ Nghi Chu giữ chặt, e rằng hắn và ‘Quỷ chết đói’ đã gây ra không ít chuyện rồi.
“Ta đúng là muốn đi.” Lâm Kiều thẳng thắn thừa nhận.
Tạ Nghi Chu nghẹn họng, một lúc sau mới lí nhí: “Hắn không nhớ chúng ta, còn sai người đến bắt, ngươi không sợ sao?”
“Sợ gì chứ.” Lâm Kiều thản nhiên nói, “Chôn người là ngươi, không phải ta.”
Khóe mắt Tạ Nghi Chu lập tức giật giật.
Thực ra nàng cũng chẳng sợ lắm. Chỉ là chuyện liên quan tới ‘Quỷ chết đói’, lòng nàng luôn nhói lên chút gì đó khó gọi tên. Nhưng nghe Lâm Kiều trắng trợn phủi sạch trách nhiệm như vậy, đống cảm xúc hỗn tạp kia bỗng chốc im bặt.
Nàng nghiêm mặt cố gắng lý luận: “Là ngươi bắt mạch nói hắn chết rồi!”
Lâm Kiều á khẩu.
Chuyện này hắn cũng khó hiểu. Dù y thuật của hắn phần lớn là tự học chắp vá, nhưng phán đoán sinh tử thì là cơ bản nhất, hắn không thể đoán sai được. Khi đó người kia rõ ràng đã ngừng thở, mạch đứt hoàn toàn.
Biết được hắn là Thái tử mà còn sống, hắn đã suy nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành chấp nhận là y thuật của mình kém, đoán sai rồi.
Nhưng lỗi không hoàn toàn ở hắn, vì Tạ Nghi Chu cũng tận mắt xác nhận, còn khóc không ít.
Lâm Kiều bèn nhắc nhở một câu: “Nhưng người ra tay đánh hắn bất tỉnh là ngươi.”
Tạ Nghi Chu lập tức đỏ mặt, lúng túng nói: “Chuyện đó… là hiểu lầm.”
“Vậy ngươi đi mà giải thích với hắn xem hắn có tin không, xem hoàng đế có tin không.”
“…”
Tạ Nghi Chu nghẹn lời.